Buồng the phải buổi thong dong
Thang lan rũ bức trướng hồng tẫm hoa
Rõ ràng trong ngọc trắng ngà
Dày dày sẵn đúc một tòa thiên nhiên.
Năm 1967, khi đang còn là một sinh viên, tôi đã từng chép vào sổ tay lời bình về bốn câu thơ này của Xuân Diệu. Theo Xuân Diệu thì đây chính là bức tranh khỏa thân duy nhất trong văn học cổ điển Việt
Tôi sẽ hỏi cụ như vậy. 'Có phải cụ giấu giếm một sự thật hay không? Vết thương trong tâm cụ nói quá nhiều mà cụ lại không nói đến vết thương nơi thân thể. Vết thương do tự tử và nhưng vết thương do những khách làng chơi đưa tới“. Quả là một phát hiện bất ngờ! Dẫu chưa một lần may mắn được hầu chuyện văn chương với sư nhưng tôi rất kính nể sự thông tuệ của sư. Khen bức tranh khỏa thân của Nguyễn Du chứng tỏ sư “cũng ghê gớm lắm đâu phải chơi“! Tuy vậy, dưới cái nhìn Thiền quán sư không đồng tình với cách dùng từ, dùng hình ảnh của Nguyễn Du. Theo sư, những người làm nghề mãi dâm như Kiều thì không thể tả “trong ngọc trắng ngà” được. Phải chăng Nguyễn Du không tả nàng Kiều đang tắm dưới cái nhìn Thiền quán như sư mà bằng cặp mắt đa cảm của một thi sĩ lãng mạn? Khi dùng hình ảnh trong ngọc trắng ngà để tả thân thể nàng Kiều nhà thơ có hai cơ sở. Thứ nhất, Kiều vốn là một tuyệt thế giai nhân “Làn thu thủy, nét xuân sơn/ Hoa ghen thua thắm, liễu hờn kém xanh“. Những cô gái đẹp như Kiều, khi vào lầu xanh được các mụ Tú Bà hết sức trau chuốt. Bởi có những người đẹp trong tay thì lầu xanh của các mụ thêm đông khách. Lầu xanh càng đông khách thì các mụ càng nặng hầu bao. Kể từ khi Kiều xuất hiện, lầu xanh mụ Tú Bà “biết bao bướm lả , ong lơi...“. Vì thế mụ không tiếc tiền để người đẹp tô son, điểm phấn. Cứ xem cái cách Kiều tắm thì biết “thang lan rũ bức trướng hồng tẫm hoa“ - đun nóng bằng nước hoa lan để tắm cho thân thể thoảng mùi thơm. Tắm táp như vậy mới hấp dẫn khách. Được chăm sóc tắm táp như vậy thì thân thể của Kiều dù có “ong qua bướm lại vẫn cứ “trong ngọc trắng ngà“ . Thứ hai, ở đây Nguyễn Du đâu chỉ ca ngợi vẻ đẹp thân thể. Ngọc ngà là những thứ hết sức quý giá. Hình ảnh “trong ngọc trắng ngà“ còn nói đươc vẻ đẹp tâm hồn của Kiều. Nguyễn Du nhận thấy một cách rõ ràng vẻ đẹp không chỉ ở thân thể mà ở tâm hồn của nàng cho dù Kiều đang là một gái lầu xanh. Sau này nhà thơ đã mượn lời Kim Trọng để thanh minh cho Kiều: “Như nàng lấy hiếu làm trinh/ Bụi nào cho đục được mình ấy vay“. Không có thứ bụi nào - kể cả thứ bụi ở lầu xanh có thểï làm đục thân thể hay tâm hồn của Kiều. Hơn ai hết, Nguyễn Du hiểu Kiều là một gái mãi dâm bất đắc dĩ. Nàng phải bán mình để chuộc cha. Nàng bị mụ Tú Bà dùng mưu thâm, chước độc để giăng bẫy. Khi bị đánh đến mức “uốn lưng thịt đổ , cất đầu máu sa“. Kiều buộc lòng phải hứa trước mụ: ”Thân lươn bao quản lấm đầu/ Chút lòng trinh bạch từ sau xin chừa“. Để Kiều thốt lên những câu đau đớn như vậy cõi lòng nhà thơ chắc cũng đang tan nát. Khi ở lầu xanh, nàng có cách sống nội tâm khác với những cô gái cùng rơi vào hoàn cảnh như nàng: “Mặc người mây Sở, mưa Tần/ Riêng mình nào biết có xuân là gì“. Bởi vậy, cuộc sống lầu xanh với bao “bướm lả, ong lơi“ vẫn không vẩn đục được tâm hồn lẫn thể xác của Kiều. Vậy thì tả Kiều đang tắm “rõ ràng trong ngọc trắng ngà“ chẳng có gì là không ổn cả. Trái lại, Kiều xứng đáng được ca ngợi, được tôn vinh như thế. Ca ngợi thân thể ngọc ngà của Kiều là Nguyễn Du ca ngợi sắc đẹp tuyệt mĩ mà tạo hóa đã ban tặng cho người phụ nữ. Riêng cái vụ không tả vết sẹo, theo tôi nhà thơ cũng có cơ sở. Nguyễn Du vốn rất kỹ trong từng chi tiết. Chính nhà thơ đã phải thốt lên một cách đau đớn khi Kiều rút dao tự tử: “Thương ôi tài sắc bậc này/ Một dao oan nghiệt đứt dây phong trần“. Và chắc chắn vết dao đó sẽ thành sẹo. Nguyễn Du chắc chắn không quên cái vụ đó. Nhưng đứng trước tòa thiên nhiên “trong ngọc trắng ngà“ như vậy làm sao còn thấy vết sẹo thương tâm kia nữa! Mà người đang ngắm Kiều tắm là Thúc Sinh - anh chàng “một tỉnh, mười mê“. Đã mê rồi thì vết sẹo kia của Kiều đối với chàng Thúc cũng hóa thành ngà ngọc. Đâu chỉ Thúc Sinh, chính Nguyễn Du cũng ngây ngất trước tòa thiên tuyệt mĩ ấy. Vì nhà thơ cũng thuộc nòi đa tình, đa cảm “phong vận kỳ oan ngã tự cư“ (Độc Tiểu Thanh ký).
Riêng tôi, tôi cứ băn khoăn mãi về từ “dày dày“ trong câu “dày dày sẵn đúc một tòa thiên nhiên“. “Sẵn đúc một tòa thiên nhiên“ là cách nói độc nhất vô nhị. Ví thân thể người phụ nữ như một tòa thiên nhiên thì tha hồ mà tưởng tượng. Từ láy “dày dày“ làm cho tòa thiên nhiên đó càng thêm nổi bật: có hình, có khối, có tầng, có lớp... rất ấn tượng, rất hấp dẫn. Nhưng vẻ đẹp của Kiều vốn là vẻ đẹp của người con gái Á Đông mềm mại, thanh thoát. Từ láy “dày dày“ đặt trước cái tòa thiên nhiên tuỵêt mĩ đó theo tôi có phần hơi thô. Tôi thử tìm vài từ để thay thế nhưng từ nào cũng thấy không tương xứng với cái tòa thiên nhiên tuyết mĩ ấy. Thế mới hiểu nghề thơ phú lao tâm khổ tứ biết chừng nào!
Một nhà nho, một ông quan sống trong triều đại phong kiến đầy những lễ giáo khắt khe trói buộc thể xác, tâm hồn con người mà dám phác họa bức chân dung phụ nữ khỏa thân tuyệt mĩ như vậy, Nguyễn Du quả đúng như lời sư Thích Nhất Hạnh thán phục “nhà nho này cũng ghê gớm lắm, đâu phải chơi“. Thế kỷ XX đã qua, bước sang thế kỷ XXI liệu có ai vượt được Nguyễn Du khi đặt bút phác họa chân dung người phụ nữ khỏa thân như Nguyễn Du từng phác họa?
Mai Văn Hoan
(Trường Quốc Học - Huế)
|
Tòa thiên nhiên là ND tả toàn bộ thân thể nàng Kiều bạn Minh Huệ ạ
Thủa xưa, hoặc theo (cái thời của mình) mỗi khi gặp bạn gái đẹp, người mình yêu, chỉ cần "nhìn" cái "khuôn trăng" của bạn là đã thấy luýnh quýnh lên rồi, khi nhìn "trộm" thấy chút thân hình của "nàng"trong vạt áo, là đã sởn da gà rồi phải không nhiều bạn? khi ấy ta thấy mình như có lỗi, có chút "ân hận" nữa- Ôi thiêng liêng, và sung sướng làm sao !Tinh yêu đôi lứa sao mà thiêng liêng, trân trọng biết bao, cái thời của chữ trinh "đáng giá ngàn vàng"- suy từ cụm từ này theo "toán học"mình thấy, vẫn định giá được (?)- = ngàn vàng(!) Vì lẽ đó khi ấy có nhiều vàng là có "sắc, trinh", dẫu sao thì cũng là "hiếm, cho nên quý" (?) Các bậc hiền nhân, quân tử ngày xưa thật lãng mạn, sâu sắc lắm chứ. Còn ngày nay vẫn "kế thừa" những "truyền thống" ấy, có điều là giới trẻ ngày nay 'hiện đại" hơn nhiều, dễ dãi, phóng khoáng hơn nhiều, nên phần "thiêng liêng" có thể bị giảm sút (?) So sánh xưa và nay ta biết là khi các "cụ" ngày xưa mà nhìn thấy cả " Rõ ràng trong ngọc trắng ngà / dày dày sẵn đúc một toà thiên nhiên" thì làm sao mả không " hồn xiêu phách lạc", cảm hứng cao độ, dẫn tới thơ hay (!) Nên ta không thể hy vọng là ngày nay lại có những "bức vẽ khoả thân" đẹp như xưa được bạn Mai văn Hoan thân mến ạ . Dẫu sao thì ta vẫn hi vọng nhé. Nguyễn minh Huệ.
Bạn Mai Văn Hoan thân mến, mình rất tâm đắc với cách nhận xét của bạn, theo mình thì từ láy "dày dày" ở đây Nguyễn Du muốn mô tả (những lớp lông dày bao phủ) cái "toà thiên nhiên", vì ở đây có cái gì khác hơn để tả cái "dày dày", mà khi ai "đã biết cái ấy" mà đọc hai từ ấy lả đã nghĩ ngay ra caí "dày dày" này rỗi- bởi có nó, mới có sự "mập mờ" khi kín, khi hở, ví như toà lâu đài nằm trong khu rừng nguyên sinh. Mà nói về khía cạnh "duy tâm" thì đó mới đầy đủ, mới hoàn hảo cái vẻ đẹp ấy (?) Bạn có thấy vậy không, nếu như một cô gái nào đó, thiếu đi cái "dày dày", thì như mất đi vẻ đẹp của tạo hoá phải không bạn. Mình rất ngại khi viết điều này, vì mình không có khả năng viết văn, nhưng đọc bài của bạn thì mình mạnh dạn tham gia, có khi "múa rìu qua mắt thợ" mà thôi. Nhưng dẫu sao cũng cứ viết để giao lưu, học hỏi, mình sẽ sáng mắt sáng lòng hơn. Bạn hồi âm nhé (?) |