GỞI ANH
Em ngồi hoá đá thành thơ
Trả anh ngày tháng anh chờ lúc yêu
Em ngồi hoá đá thành chiều
Trả anh cái nụ hôn liều ngày xưa
Em ngồi hóa đá thành mưa
Trả anh cái phút anh đưa qua cầu
Xa nào anh có hay đâu
Đá từ lúc ấy bắt đầu hoá em.
Thu Nguyệt

“Gởi anh” như một “nàng Tô Thị” được tạc bằng ngôn từ cũng với những khắc khoải đợi chờ. Bốn khổ thơ, mỗi khổ hai câu, thế là vẻn vẹn có 8 câu lục bát thôi mà tôi cảm nhận một sự chờ đợi đã kéo dài đằng đẵng và chẳng biết đến bao giờ thì hết.
“Em ngồi hoá đá thành thơ
Trả anh ngày tháng anh chờ lúc yêu”
Hình ảnh “ngồi” để mà “hoá đá thành thơ” nghe sao có vẻ lạ lùng quá, vâng đã ai biến được những hòn đá thô ráp thành những câu thơ mềm mại chưa nhỉ? Thu Nguyệt đã làm được điều này đấy! “Trả anh ngày tháng anh chờ lúc yêu”, câu thơ này như một lời trách móc hờn giận vậy, vì sao mà “em” lại đòi “trả” những “chờ” những “đợi” anh đã dành cho em “lúc yêu”. Bây giờ phải chăng anh chẳng còn yêu nữa, thế nên mới trả lại anh “ngày tháng anh chờ lúc yêu”.
“Em ngồi hoá đá thành chiều
Trả anh cái nụ hôn liều ngày xưa”
Lại vẫn một chất liệu là đá, “em” biến nó thành “chiều”, chọn cái khoảnh khắc ngày tàn này chắc hẳn tác giả đã gửi gắm vào đó những tâm trạng u buồn, tàn tạ. “Hóa đá thành chiều” để trả anh “cái nụ hôn liều ngày xưa”, lại một kỷ niệm đẹp nữa của thời yêu thương “em” muốn trả lại anh. Hãy thử nghĩ, kỷ niệm về một tình yêu chắc hẳn khó mà vắng bóng của một “nụ hôn liều” vụng dại và cái giây phút ấy sẽ còn để lại những cảm xúc khó quên mà sau này mỗi lần nhớ về ta không khỏi bồi hồi. Thế mà “em” cũng muốn trả anh nốt là cớ vì sao?
“Em ngồi hoá đá thành mưa
Trả anh cái phút anh đưa qua cầu”
Lại vẫn là hình ảnh “em ngồi” tạo nên một sự bất động và cô lẻ đến lạ. Tôi mường tượng trong đầu mình hình ảnh một thiếu phụ ngồi lặng lẽ, thẫn thờ. Cô ngồi đó làm cái việc “hoá đá” thành “thơ”, thành “chiều” và thành “mưa” nhưng không gò, không đẽo là một việc làm trong tĩnh lặng: “hoá”. “Trả anh cái phút anh đưa qua cầu”, đã “đưa qua cầu” chắc là cuộc tình đã đi đến hôn nhân rồi, tưởng như đã là một kết thúc có hậu, thế mà giờ đây “em ngồi hóa đá thành mưa”, mưa hay nước mắt người thiếu phụ vậy?
“Xa nào anh có hay đâu
Đá từ lúc ấy bắt đầu hoá em”
Bây giờ thì “em” không còn ở thế chủ động nữa mà trở thành một nhân vật bị động “đá từ lúc ấy bắt đầu hóa em”. Có cái gì có vẻ hơi nghịch lý ở đây chăng? Thu Nguyệt đã không dùng hình ảnh “em hóa thành đá” mà lại chọn hình ảnh “đá hoá thành em”. Có lẽ nàng Tô Thị hoá đá thì cần một chút huyền diệu nào đó nhưng “đá hóa thành em” thì rất đời, rất thực bởi ấy là sự biến đổi ở bên trong tâm hồn người thiếu phụ mà thôi. “Xa nào anh có hay đâu”, một mình em cô lẻ, đợi chờ đến quắt quay và hơn thế nữa đến dường như chai sạn, vô cảm. Bởi thế mà “em” muốn trả lại anh tất cả những gì ngọt ngào đẹp đẽ ta đã có với nhau.
Để diễn tả cảm xúc này tôi như bất lực trước vốn ngôn từ mình có được, vâng đó là tâm trạng tưởng như đã chết lặng mọi nhớ mong nhưng thực ra nỗi nhớ mong vẫn đang âm ỉ, tưởng như tâm hồn đã là hòn đá nguội lạnh nhưng bên trong cái vỏ bọc là một hòn than hồng. Bởi thế mà em trách móc nhiều, giận hờn nhiều, nhưng còn trách, còn giận là còn yêu thương; em muốn trả lại anh tất cả, còn muốn trả là còn chưa dứt bỏ được. Quy luật tình cảm là thế, nếu mọi cái đã thực sự chết trong lòng thì tâm trạng trở nên nhẹ bỗng và những vần thơ tha thiết như thế này không thể ra đời được.
Nguồn: thanglongdl.com
|
TÌNH VỌNG PHU |