GIAO MÙA
Ta khoác long bào
Lên chiều rỗng
Mùa Thu môi má phớt hồng
Ta nói: - bình yên xanh màu lá
Cớ gì hòa ái lẫy hờn ta!
Ta đếm lá rơi
Rơi từng chiếc
Thảm vàng nâng đỡ bước thong dong
Ta và nắng
Soi tách cà phê cóc
Chiều căng tràn
Lãng mạn giữa mênh mông
Ta từ chối chọn gam màu tô vẽ
Thu trần gian hiện lên quá
Mỹ miều
Nỗi buồn đến
Và đi
Đâu hẹn trước
Gởi hợt hời nơi mắt lá đăm chiêu
Ta nói: - đường tu dài thăm thẳm
Mơ cao sang
Cho thỏa giấc đủ đầy
Chuông thong thả
Buông lơi tràng cứu rỗi
Đời còn trăm nghìn nỗi
Đắng cay...
Chiều quánh sệt bởi ly cà phê nóng
Ta nhận ra mùa Đông đến rất gần
Lá chia tách hơi thở mùa ngắn ngủi
Nhựa trên cành
Dành nuôi
Rét
Nàng Bân.
Trương Nam Chi