THẢ
Thả lên trời những ý thơ
Không mong con chữ bơ vơ như mình
Thả hồn trong chốn nhân sinh
Lại cô đơn giữa cõi tình bao la?
Nguyễn Khắc Hiền
Chỉ với bốn câu thơ, bài thơ tứ tuyệt lục bát Nguyễn Khắc Hiền đã để lại nhiều cung bậc cảm xúc khác nhau trong lòng người đọc. Mở đầu bài thơ tác giả viết:
“Thả lên trời những ý thơ”
Động từ “thả” được dùng trong câu thơ và cũng được tác giả đặt tên cho bài thơ là một sự khéo léo tinh tế. Tại sao anh không dùng các động từ khác như tung, hất, ném... mà lại dùng động từ “thả”? “Thả” ở đây là để cho nó được tự do bay nhảy mà không giữ nó lại ở một chỗ nữa. Buông tay thả những ý thơ lên cao cũng như anh đang thả những cánh diều giấy vậy. Những con diều thơ ấy sẽ nhẹ nhàng bay cao bay xa và lơ lửng giữa không trung, giữa mênh mông.
Nguyễn khắc Hiền là thế, khi vui anh tìm đến thơ, khi buồn anh còn tìm đến thơ nhiều hơn. Trong cái tâm trạng buồn, trống vắng của những khoảnh khắc trống huếch trống hoác, anh chỉ biết bấu víu vào thơ và coi thơ như một người bạn thân thiết. Anh như muốn đứng giữa đất trời bao la mà hét toáng lên ước mơ của mình:
“Không mong con chữ bơ vơ như mình”
“Bơ vơ”! Phải thật tinh ý mới có thể nhận ra cái tâm trạng này luôn len lỏi trong mỗi sáng tác của Nguyễn Khắc Hiền. Lúc thì nó ẩn mình nấp sau bóng trăng, vạt gió. Nhiều khi nó lồ lộ ngay bên những luống cày, bờ tre, gốc lúa, bến sông, khói bếp...quê hương anh.
“Bơ vơ”! Cái tâm trạng của một mình với chính tâm hồn mình, trống rỗng lạc lõng mà khó có ai có thể chia sẻ được. Khi xé toạc những nỗi buồn thành trăm nghìn mảnh, anh lại bám vào thơ để đứng dậy. Hẳn không ít người làm thơ đã từng trải qua cảm xúc này, nhưng không phải ai cũng có thể dễ dàng viết lên được những vần thơ tinh túy như anh. Để rồi, trong cái chốn nhân sinh anh lại thả tâm hồn mình vào đó với những đam mê cháy bỏng. Thả những câu thơ buồn lên trời cao để tìm những cái vui. Thả những lỗ hổng đi xa để mong nó được lấp đầy. Anh thả tâm hồn mình vào cái chốn có buồn vui, có sướng khổ, có khóc cười, có bao nhiêu cung bậc cảm xúc khác và đầy ắp tình người. Chốn nhân sinh ấy mênh mang lắm, bao la lắm với những lo toan bươn chải. Cũng có những đốm lửa hồng cho lòng người bớt lạnh sau mỗi đêm mưa. Cũng có rau cá tương cà, cũng chạy đôn chạy đáo với cơm áo gạo tiền. Cái chốn nhân sinh ấy sao mà sâu, mà xa, mà rộng. Rộng đến mức anh như muốn giang tay ôm tất cả vào lòng. Nhưng càng ôm lại càng chẳng thấy đâu. Xa đến nỗi anh đã đi được hơn nửa cuộc đời mà chẳng thấy nó ở gần. Sâu đến mức càng bay lên cao lại thấy phía dưới sao mà thấp bé. Càng lớn lên lại càng thấy mình bé lại. Mỏng mảnh đơn côi giữa muôn trùng mênh mang bất tận. Đã cô đơn lại càng thêm cô đơn. Nỗi cô đơn cứ bám đuổi theo suốt cuộc đời sao mà thẳm thẳm...
“Thả hồn trong chốn nhân sinh.
Lại cô đơn giữa cõi tình bao la”
Chỉ với hai câu thơ này thôi đã cho ta thấu hiểu được những tâm tư trong cuộc đời của Nguyên Khắc Hiền. Hai câu thơ đã thể hiện sâu sắc về triết lý cho và nhận. Trong cái cõi tình bao la ấy, có ai đó đã từng nói: “Tình yêu được bắt đầu bằng chữ L (Love), vì nó giống như một chiếc bume răng, biết quay những vòng tròn để cho đi bao nhiêu lại nhận về chính nó”. Thế nhưng, với Nguyễn Khắc Hiền, anh cho đi nhưng lại chẳng thể nhận về. Nên càng cảm thấy cô đơn, bé nhỏ khi tâm hồn và những nghĩ suy trong anh ngày càng lớn.
Đọc xong bài thơ của anh, một cảm giác buồn ùa về choáng ngợp. Buồn man mác cùng gió cùng trăng, buồn thẳm sâu bên những “bơ vơ” trước nhân tình thế thái... Nhưng ta vẫn nhận thấy phía sau những nỗi buồn ấy là sự bay bổng, vươn lên, khát khao một chữ tình của tâm hồn anh qua từng câu chữ.
Nguyễn Thúy Hạnh