Ai đi ai ở không cần
Từ đây sắp tới ai mần nấy ăn.
Áo anh vắt để trong phòng
Muốn vô lấy áo sợ lòng em nghi.
Vợ chồng như nước với phi
Mở ra đậy lại mất đi đằng nào.
Ai ơi muốn hưởng lộc trời
Trước thờ cha mẹ, sau thời vợ con.
Ba năm bú mớm còn thơ
Kể công cha mẹ biết là ngần nao
Chữ rằng: “sinh ngã cù lao”
Bể sâu không ví trời cao sao bì.
Bảo cho những khách má hồng
Thà hầu quân tử chớ hầu thằng ngu.
Bậu về bậu giả đò điên
Chồng bậu nó phiền nó để bậu ra
Để bậu ra có tờ có cớ
Đề bậu rồi lại nhớ lại thương.
Bước lên xe lửa mở cửa chín tầng
Mần thơ gửi vợ xin đừng nhớ thương.
Cây khô đâu dễ mọc chồi
Mẹ già đâu dễ sống đời với con.
Cha già ở túp lều tranh
Đói no không biết, rách lành không hay.
Cha già ở mái lều tranh
Sớm thăm tối viếng mới đành dạ con.
Chàng ơi nhớ đợi thiếp về
Phòng không thiếp đợi não nề ai hay.
Cha mẹ để của bằng non
Không bằng để đức cho con ở đời.
Chị em thì thật là hiền
Chỉ vì đồng tiền mà mất lòng nhau.
Chị em như chuối nhiều tàu
Tấm lành che tấm rách đừng nói nhau nặng lời.
Chị kia ôm gối đi đâu
Tôi là phận gái làm dâu mới về.
Bởi vì dốt nát chồng chê
Tôi về tôi học e, ê với người.
Chiếc cầu ao dài bao nhiêu nhịp
Em đi cho kịp kẻo mẹ trông chờ
Mẹ già nắng sớm chiều mưa
Muốn con khôn lớn cậy nhờ mai sau.
Chim khôn chọn cây mà đậu
Gái khôn chọn chồng nhậu mà nhờ
Mai sau chết bụi chết bờ khỏi chôn.
Chim quyên lạc nhảy vườn đào
Vợ chồng vắng mặt lẽ nào không thương.
Chim trời ai dễ đếm lông
Nuôi con ai dễ kể công hằng ngày.
Chiều chiều dắt vợ vô rừng
Bẻ roi đánh vợ biểu đừng theo trai.
Chiều chiều lại nhớ chiều chiều
Nhớ người áo trắng khăn điều vắt vai
Vắt vai chạy dài xuống thử
Vợ anh đâu còn, anh ngủ với ai.
Chiều chiều ra đứng đầu thôn
Ngó về quê mẹ bồn chồn nhớ thương.
Chiều chiều ra đứng ngã ba
Trông về quê mẹ lệ sa đôi hàng.
Chồng người biết chữ như tiên
Chồng em dốt nát em có phiền hay không
Bớt ra lửa củi vài đồng
Mua giấy mua bút cho chồng học đi
Tục rằng ăn vóc học hay
Không hơn thì cũng bằng tài người ta
Dù mà tốt đẹp như hoa
I tờ không biết cũng là bỏ đi
Chồng em coi bộ tinh anh
Tưởng là chồng cũng học hành giỏi giang
Đêm nay gió hú ngoài làng
Thấy chồng điểm chỉ bẽ bàng lắm thay
Người thông đến chợ vô liền
Người dốt đến chợ nộp tiền mới vô
Chữ không có phấn có hồ
Mà sao khéo điểm khéo tô mặt người.
Chồng giận thì vợ làm lành
Miệng cười hớn hở hỏi anh giận gì
Thưa anh, anh giận em chi
Muốn cưới vợ bé, em thì cưới cho.
Chồng khôn vợ đặng đi giày
Vợ khôn chồng đặng có ngày làm quan.
Chồng làm thì vợ có công
Của chồng công vợ đừng mong của mình.
Chuột khôn cũng thể chuột nhà
Dầu khôn dầu dại cũng là chồng em.
Chuột nằm bồ lúa khoanh đuôi
Con dâu bà xã đuổi ruồi không bay.
Chưa quen đi lại cho quen
Tuy rằng cửa đóng mà then không cài.
Có chồng biết chữ là tiên
Có chồng dốt nát là duyên con bò.
Có chồng hiền như ông tiên nho nhỏ
Ngó vô nhà đèn đỏ đèn xanh.
Có chồng mà lại lấy trai
Chết xuống âm phủ cưa hai nấu dầu.
Có chồng mà chẳng có con
Khác nào hoa nở trên non một mình.
Con chim đa đa đậu nhánh đa đa
Chồng gần sao em không lấy, em lấy chồng xa
Mai sau cha yếu mẹ già
Bát cơm đôi đũa bộ kỷ trà ai bưng.
Con mèo trèo lên cây táo
Mẹ chồng láu kháu đánh chửi nàng dâu
Bà ơi tui không sợ bà đâu
Hồi nào bà cưới bà xin tui về
Bây giờ bà nhúng bà trề
Sai con bà đuổi tui về xứ tui
Tui đòi cặp áo đôi hồng
Hai họ đừng hòng đưa tiễn qua sông.
Con không cha mẹ nào răn
Ngẫm như trái bưởi ai lăn nó tròn.
Con ơi ở lại với dì
Má đi mần mắm tháng ba má về
Má về có cá con ăn
Có khô con nướng có em con bồng.
Con tôi khát sữa mút tay
Ai cho bú giúp đôi ngày tôi mang ơn.
Công danh chi nữa mà chờ
Nấu cơm cho vợ đặng nhờ tấm thân.
Chim quyên ăn trái nhãn lồng
Lia thia quen chậu vợ chồng quen hơi.
Da vàng cắt ruột máu rơi
Ruột đau chưa thấy bằng lời thiết tha.
Dang tay đánh thiếp sao đành
Tấm rách ai vá tấm lành ai may.
Dang tay dưới gió thiếp kể công khó cho chàng nghe
Từ hồi chàng đau ban cua lưỡi trắng
Cháo đậu xanh chàng còn chê đắng
Cháo trắng chàng còn chê hôi
Tiếc công thiếp dỗ đứng bồng ngồi
Bây giờ chàng ở bạc
Ông trời nào để chàng yên.
Đèn nào cao bằng đèn Châu Đốc
Gió nào độc bằng gió Gò Công
Thổi ngọn đông phong lạc vợ xa chồng
Đêm nằm nghĩ lại nước hồng tuôn rơi.
Đèn nào cao bằng đèn Sở thượng
Nghĩa nào trượng bằng nghĩa phu thê
Em xách gói theo anh thiên hạ cười chê
Để em trở về nuôi mẹ trọn bề hiếu trung.
Đêm nằm nghe vạc trở canh
Nghe cơn gió thổi tưởng anh quay về.
Đêm nằm gối gấm không êm
Gối lụa không mềm bằng gối tay em.
Đêm nằm nghĩ lại mà coi
Lấy chồng hay chữ như soi gương vàng.
Đói lòng ăn hột chà là
Để cơm nuôi mẹ mẹ già yếu răng.
Đốn cây ai nỡ dứt chồi
Đạo chồng nghĩa vợ giận rồi lại thương.
Theo e-cadao.com