Đặng Vương Hưng
Chờ mong suốt một năm trời
Anh về nghỉ phép để rồi... lại xa
Bao nhiêu bề bộn việc nhà
Lại mình em - Vẫn chỉ là em thôi!
Biết khi trái gió trở trời
Con đau ốm phải lo mời thuốc thang
Biết là bận rộn mùa màng
Sớm khuya mưa nắng ngổn ngang ruộng đồng
Thương em giấu biệt trong lòng
Nhớ em đêm trắng nằm không đợi chờ
Gặp nhau thao thức trong mơ
Lá thư an ủi đôi bờ cách ngăn
Đã sum vầy giữa người thân
Mà như là khách dừng chân nghỉ nhờ...
(Năm 1983)
“Xa mãi thành rất xa. Người xưa “Chưa vui sum họp đã sầu chia phôi”. Còn con người bây giờ không nói buồn tiếng nào mà buồn thắt lòng nhau “Đã sum vầy giữa người thân / Mà như là khách dừng chân nghỉ nhờ”.”
(Vũ Nho)
“Có cảm giác hai câu kết đã làm bài thơ sáng lên. Đó là lời tâm tình, nỗi buồn, nỗi xót xa bởi mặc cảm. Còn gì buồn hơn với chính lòng mình, khi chỉ là 'người khách' giữa vòng tay người thân? Nhưng đó là sự mặc cảm, là cái thẹn của một nhân cách đẹp!”
(Nguyễn Thị Thanh Ngân)
“Người ta càng cảm thông với những người vợ lính hơn. Họ phải luôn gồng mình để “giỏi việc nước đảm việc nhà”. Nhưng chẳng có người phụ nữ nào lại muốn xa chồng! Và nếu họ có làm “bà chủ”, làm “vị tướng trong nhà”... thì cũng chỉ là chuyện 'cực chẳng đã' mà thôi.”
(Hoài Hương)
Nguyễn Xuân Ngọc - Ngọc NX1939@gmail.com - 01677225720 - Hiệp Sơn Kinh Môn Hải Dương
(Ngày 03/04/2017 23:40:32)
LÁ THƯ AN ỦI |