Thứ sáu, 26/04/2024,


NỖI NHỚ (17/07/2008) 

Đặng Vương Hưng

Bởi vì người ở, người đi...

Mới thành nỗi nhớ có gì lạ đâu!

Ngày chúng mình chia tay nhau

Anh mang nỗi nhớ lên tàu đi xa...

 

Bao nhiêu năm tháng đã qua

Chỉ riêng nỗi nhớ em là vẹn nguyên

Dẫu cho anh đến trăm miền

Thì nỗi nhớ vẫn theo liền bên anh.

 

Khi buồn mà nhớ đã đành

Lúc vui anh cũng để dành nhớ em

Đặt tay lên ngực mà xem

Nỗi nhớ theo nhịp quả tim lại về

 

Hình như em nói anh nghe

Hình như có tiếng bạn bè đâu đây

Áo lính xanh màu lá cây

Hình như nỗi nhớ ngấm đầy bên trong.

 

Lắm khi chỉ ước, chỉ mong

Nhìn em một thoáng thì lòng mới nguôi

Có tuần vằng vặc trăng soi

Anh vẫn ngỡ được đứng ngồi bên em

 

Những ngôi sao sáng nhất đêm

Anh bảo đấy là mắt em đang nhìn

Anh và đồng đội đều tin

Rằng nỗi nhớ chẳng lặng im bao giờ!

 

Cho em bao nhiêu trang thư

Và bao nhiêu những bài thơ anh làm

Đóng quân xa bản xa làng

Những đêm khó ngủ lại càng nhớ em...

 

Ước mình như những cánh chim

Cứ theo nỗi nhớ mà tìm đến nhau

Bây giờ em đang ở đâu?

Thời gian xa vắng bắc cầu cho ta

 

Nỗi nhớ không có tuổi già

Và em thì mãi vẫn là của anh!

                    Lạng Sơn,  5-1981

 

“Nhà thơ đã từng là lính, đã từng mang theo hình bóng người yêu trong ba lô và trên đường hành quân ra trận...

"Nỗi nhớ" là bóng dáng của người thương, của quê hương với những gì ngọt ngào, êm đềm nhất. Nó là hành trang không thể thiếu trong “gia tài người lính”.

Nỗi nhớ” là lời tâm sự dành riêng cho một người thương. Nhưng tình cảm ấy, ai cũng có ở sẵn trong lòng mình. Nó là lời tri kỷ, gắn bó cảm thông, nâng đỡ tinh thần để người lính có đủ nghị lực, sức mạnh để vượt lên gian khổ và cái chết để chiến thắng và trở về."

                                       (Hoài Hương)

 

Nỗi nhớ” là bài thơ rất riêng của một chàng trai viết cho một cô gái. Nhưng nó đã nói hộ được rất nhiều kẻ đang yêu mà phải xa nhau vì một lý do nào đó.

ĐVH đã có một định nghĩa vô cùng giản dị, ai cũng thấy mà chưa ai nói được: “Bởi vì người ở, người đi / Mới thành nỗi nhớ có gì lạ đâu!

Nỗi nhớ” là thứ tình cảm rất người, rất đời, rất thực và cũng rất mơ. Nó mộc mạc, nhưng chân thành. Nó vừa nhẹ như sương khói, lại vừa nặng trĩu cả ngàn cân. Nhưng nếu ai đó không yêu và chưa yêu... thì sẽ không bao giờ cảm nhận được!
Bài thơ này sẽ còn được chép trong sổ tay của nhiều người lính trẻ.”

                           (Lê Đình Thắng)

 

“Mỗi khi bắt gặp một câu hát, một bài thơ hay, ngay lập tức trong tôi cứ ngân nga giai điệu của bài thơ, câu hát ấy. "Nỗi nhớ" là trường hợp như vậy.

Đã không ít người có chung tâm sự như tôi: Mỗi lần thấy chuyện "người ở người đi" là những câu thơ trong bài "Nỗi nhớ" của ĐVH lại vang lên da diết. Riêng tôi, còn thấy nhớ... mình; bởi đã có bao lần bản thân ngập tràn những cảm xúc như thế, nhưng chưa một lần diễn tả được bằng thơ.

Xin cảm ơn nhà thơ đã nói giúp cho tiếng lòng của biết bao người đang yêu và đang nhớ.”

                                      (Vân Chi)

 

“Vẫn biết xưa nay có yêu là có nhớ, mà có con người là tất phải có yêu. Tôi cũng đã yêu, đã nhớ, nhưng khi đọc bài thơ này lại như được sống với nỗi nhớ của mình: Nỗi nhớ đầu tiên và vĩnh viễn; vừa trong veo vừa thăm thẳm; vừa dịu êm lại vừa dông bão...

Rồi bao đôi lứa sẽ đi qua, chỉ còn nỗi nhớ là ở mãi. Tôi yêu cái gọng thơ như lời thủ thỉ, như tiếng ru và tiếng gió ấy. Nó thoang thoảng đưa hương, chút hương tình, hương nghĩa của lòng người.

 Chẳng biết từ khi nào, nỗi nhớ trong bài thơ đã thành nỗi nhớ của tôi và cả của người tôi yêu.”

                       (Vũ Thị Tú Anh)

 

-------

Trích HỌC QUÊN ĐỂ NHỚ

Chia sẻ:                   Gửi cho bạn bè
Mỗi độc giả cũng là một tác giả
(Mời bạn cho ý kiến, cảm nhận và lời bình sau khi đọc bài viết trên)
Họ và tên  *
Địa chỉ  *
Email  *
Điện thoại  *
Nội dung (bạn cần sử dụng font chữ Unicode, có dấu; ghi đầy đủ họ tên, địa chỉ, email, điện thoại,... Nếu thiếu các thông tin đó, có thể chúng tôi sẽ từ chối cho hiển thị
 
  Nguyễn Xuân Ngọc - Ngọc NX1939@gmail.com - 01677225720 - Hiệp Sơn Kinh Môn Hải Dương  (Ngày 30/08/2016 17:33:06)

NỖI NHỚ

“Bởi vì kẻ ở người đi
Đã thành nỗi nhớ có gì lạ đâu”
Người về kẻ ở xa nhau
Cũng thành nỗi nhớ nỗi sầu lưu li

Nỗi nhớ cũng rất lạ kì
Cứ xa lại nhớ gần thì lại không
Nỗi nhớ ghi khắc trong lòng
Đã thành kỉ niệm vô cùng thiêng liêng

Nỗi như nỗi niềm riêng
Buồn vui xao xuyến vẹn nguyên trong lòng
Nỗi nhớ trọn vẹn…trẻ trung
Anh và em mãi ta cùng nhớ nhau

Hai lòng ta bắc nhịp cầu
Cứ theo nỗi nhớ tìm nhau mà về
Xuân Ngọc

Các bài khác: