Thứ năm, 11/12/2025,


Hình ảnh người mẹ đau đáu trong cõi lòng (07/03/2009) 

Ngồi buồn nhớ mẹ ta xưa

 

Bần thần hương huệ thơm đêm
Khói nhang vẽ nẻo đường lên Niết Bàn
Chân nhang lấm láp tro tàn
Xăm xăm bóng mẹ trần gian thuở nào

 

Mẹ ta không có yếm đào
Nón mê thay nón quai thao đội đầu
Rối ren tay bí tay bầu
Váy nhuộm bùn áo nhuộm nâu bốn mùa

 

Cái cò... sung chát đào chua
Câu ca mẹ hát gió đưa về trời
Ta đi trọn kiếp con người
Cũng không đi hết mấy lời mẹ ru

 

Bao giờ cho tới mùa thu
Trái hồng trái bưởi đánh đu giữa rằm
Bao giờ cho tới tháng năm
Mẹ ra trải chiếu ta nằm đếm sao

 

Ngân Hà chảy ngược lên cao
Quạt mo vỗ khúc nghêu ngao thằng Bờm...
Bờ ao đom đóm chập chờn
Trong leo lẻo những vui buồn xa xôi

 

Mẹ ru cái lẽ ở đời
Sữa nuôi phần xác hát nuôi phần hồn
Bà ru mẹ... Mẹ ru con
Liệu mai sau các con còn nhớ chăng?

 

Nhìn về quê mẹ xa xăm
Lòng ta - chỗ ướt mẹ nằm đêm mưa
”Ngồi buồn nhớ mẹ ta xưa
Miệng nhai cơm búng lưỡi lừa cá xương…”

 

NGUYỄN DUY

(Trích trong tập Mẹ và em - NXB Thanh Hóa 1987)

 

 

'Ngồi buồn nhớ mẹ ta xưa' có bảy khổ, hai mươi tám câu và 196 âm tiết nhưng đã có 11 cặp từ láy: bần thần, lấm láp, xăm xăm, rối ren, đánh đu, nghêu ngao, đom đóm, chập chờn, leo lẻo, xa xôi, xa xăm - đây cũng là một trong những cách biểu đạt thành công nhất của Nguyễn Duy trong thể thơ “6 và 8” (như cách nhà thơ gọi) góp phần cho bài thơ thăng hoa và tạo mạch đồng cảm từ tác giả đến người đọc.

Hình ảnh người mẹ của Nguyễn Duy được viết bằng một cảm xúc chân thành, sâu lắng khi mẹ nhà thơ đã vào cõi vĩnh hằng:

 

Bần thần hương huệ thơm đêm
Khói nhang vẽ nẻo đường lên niết bàn
Chân nhang lấm láp tro tàn
Xăm xăm bóng mẹ trần gian thuở nào

 

Mạch cảm xúc ở khổ thơ thứ ba khiến ta xao xuyến lạ thường, khi nó thâm trầm bới lời nhắn gởi:

Ta đi trọn kiếp con người
Cũng không đi hết mấy lời mẹ ru

 

Và những lời ru ấy đã “tiếp nối” trong tâm hồn nhà thơ bằng trải nghiệm dân gian mà đúc kết thành:

 

Mẹ ru cái lẽ ở đời
Sữa nuôi phần xác hát nuôi phần hồn
Bà ru mẹ… Mẹ ru con
Liệu mai sau các con còn nhớ chăng

 

Ở bài thơ Tre Việt Nam, Nguyễn Duy cũng đã nói đến quy luật tự nhiên rằng: “Tre già măng mọc có gì lạ đâu!”. Nhưng nhà thơ “sợ” những nét đẹp truyền thống của dân tộc mai một dần, nỗi lo, cái “sợ” ấy có nguyên do của nó vì ngày nay đã có bao nhiêu người mẹ trẻ ở thành thị không biết hát ru con...

Với cảm nhận của riêng tôi, tôi tin bài thơ sẽ còn sống mãi trong lòng người yêu thơ - vì chính nhà thơ đã “nói hộ” thay cho bao người về một nỗi niềm:

 

Ta đi trọn kiếp con người
Cũng không đi hết mấy lời mẹ ru

 

Đọc lên từ trong cõi lòng, ai lại không rơm rớm nước mắt?

 

NGUYỄN TÝ

(Nguồn: vietbao.vn)

------------------------

Tựa bài do lucbat.com đặt

Chia sẻ:                   Gửi cho bạn bè
Mỗi độc giả cũng là một tác giả
(Mời bạn cho ý kiến, cảm nhận và lời bình sau khi đọc bài viết trên)
Họ và tên  *
Địa chỉ  *
Email  *
Điện thoại  *
Nội dung (bạn cần sử dụng font chữ Unicode, có dấu; ghi đầy đủ họ tên, địa chỉ, email, điện thoại,... Nếu thiếu các thông tin đó, có thể chúng tôi sẽ từ chối cho hiển thị
 
  Nguyễn Xuân Ngọc - nguyenngochs20@gmail.com - 0377225720 - Hiệp Sơn,Kinh Môn, Hải Dương  (Ngày 10/03/2019 18:42:10)

NHỚ MẸ TA XƯA

“Ngồi buồn nhớ mẹ ta xưa”
Nắng trưa tháng sáu bắt cua trên đồng
Căm căm giá rét mùa đông
Đi bắt cá cóng lưng còng vẹo xiêu

Mưa phùn gió bắc cấy chiều
Cho xanh cây lúa cho nhiều gạo thơm
Bây giờ ấm áo no cơm
Mẹ không còn nữa đền ơn sinh thành

Vườn cây thơm bưởi chua chanh
Hoa thơm quả ngọt mẹ giành phần con
Cả đời mẹ những gót mòn
Sã vai gánh nặng nuôi con tháng ngày

Dùng đòn gánh đánh giặc Tây
Dân công tải đạn bao ngày Điện Biên
Trải bao gian khổ triền miên
Không sờn lòng vẫn vượt lên hàng đầu

Tiếng thơm còn lại mai sau
Thương đời muôn chuyện mẹ giàu ví von
Một lòng vì nước vì con
Vai gầy gánh cả nước non tình nhà

Mẹ ơi! Nghĩa mẹ công cha
Núi cao biển rộng sâu xa ngọn nguồn
Xuân Ngọc

Các bài khác: