Thứ sáu, 26/04/2024,


BAO GIỜ MỚI NÓI (29/06/2008) 

Đặng Vương Hưng

Cứ làm như thể vô tình

Nào ai đã bắt chúng mình lặng im!

 

Dối lòng thẹn với trái tim

Để rồi thương nhớ phải tìm đến nhau

 

Bao giờ mới nói một câu?

Tháng ngày khao khát… bấy lâu để dành

 

Nhưng mà... định nói với anh

Thì em cứ giấu...  mong manh chưa hề...

 

Nhưng mà...  định nói em nghe

Thì anh ngần ngại...  còn e... bởi vì...

 

Bên nhau trò chuyện những gì

                  (Những gì mây gió, những gì xa xôi)                                       

 

Ngày mai lại chia tay rồi

Vẫn chưa nói được đôi lời ấy ra...

 

Khi nào hai đứa cách xa

Thì mình lại nhận rằng là... mình yêu !

                                            3-1986

 

“Mong manh lắm, ngỡ như chẳng có gì, thế mà tưởng tượng lại rất gần. Gần lại mong xa, xa để mà gần... như một phép biện chứng tâm hồn vậy.”

                           (Nguyễn Trọng Hoàn)

 

 “Bối rối vô cùng khi 'gõ cửa tình yêu'. Biết trái tim kia có lối ngỏ cho mình, hay chỉ là mong manh ngộ nhận? Biết rằng chuyện kia đã chín, hay chỉ là tình ý thoảng qua?

Cho nên, cứ người này chờ người kia lên tiếng, để rồi thời gian gần gũi thoáng chốc đã vèo trôi. Và khi mỗi đứa mỗi nơi, trái tim kia mới rung lên thổn thức...

Chao ôi! Muôn đời chuyện tỏ tình đều khó khăn như thế. Rắc rối làm sao cái sợi tơ trời!”

                   (Nguyễn Thị Thanh Ngân)

 

 

“Đâu cứ phải nói bằng lời nói hàng ngày mới là yêu. Mà có khi chỉ bằng “mây gió, xa xôi” lại chính là “cái lõi” của của điều khó nói rồi đấy.

 Nhưng mà đàn ông thì vẫn phải là đàn ông. Cứ muốn như Xuân Diệu : “Phải nói, phải nói và phải nói” đôi lời ấy ra. Tình yêu vốn là vậy!”

                                 (Vũ Nho)

 

“Như thế mới gọi là yêu

Đừng ai dại dột nói liều cho xong!”

                                      (Thạch Thành)

 

“Đọc bài thơ một lần, mỉm cười nhẹ: Sao mà khờ thế. Đã yêu thì nói là yêu, có gì mà sợ?

 Đọc lần hai, hơi bực mình: Sao lại rắc rối vậy. Cứ ỡm ờ làm gì cho khổ nhau?

Nhưng đọc lần ba: Chợt hiểu cái sự mong manh “tình trong như đã mặt ngoài còn e”, chuyện chưa đến độ, nếu nói ra e “người ấy” không đồng ý sẽ lỡ làng mà ân hận cả đời, mà không nói thì thấp thỏm lo âu...

Nhưng hình như tạo hóa đã bắt con người ta khi yêu phải như vậy: Từ những chàng trai, cô gái trẻ mới lớn cho tới những ông lão, bà lão tám mươi... đã tỏ tình thì ai cũng bối rối, ngượng ngùng và khó nói.

Nếu không, thì sao gọi được đó là tình yêu!”

                              (Hoài Hương)

 

 

-------

Trích HỌC QUÊN ĐỂ NHỚ

 

Chia sẻ:                   Gửi cho bạn bè
Mỗi độc giả cũng là một tác giả
(Mời bạn cho ý kiến, cảm nhận và lời bình sau khi đọc bài viết trên)
Họ và tên  *
Địa chỉ  *
Email  *
Điện thoại  *
Nội dung (bạn cần sử dụng font chữ Unicode, có dấu; ghi đầy đủ họ tên, địa chỉ, email, điện thoại,... Nếu thiếu các thông tin đó, có thể chúng tôi sẽ từ chối cho hiển thị
 
  Nguyễn Xuân Ngọc - nguyenxuanngoc661939@gmail.com - 01677225720 - Hiệp Sơn Kinh Môn Hải Dương  (Ngày 18/12/2014 17:16:55)

CẢM NHẬN
Biết thế nào gọi là yêu
Mà mình dám nói những điều… ấy ra
Khi mà hai đứa cách xa
Thì mình đã nhận ra là… đã yêu
Xuân Ngọc
 

Các bài khác: