Thứ sáu, 29/03/2024,


Xuân về thương nhớ em trao (20/03/2015) 

    Tình Xuân” là bài thơ rất duyên, nhưng duyên không bong ra ngoài mà lại lặn vào trong để nở hoa kết trái ....
Em là Xuân, hay Xuân là em ? Ta cùng suy ngẫm! Hãy đến với bài thơ "Tình xuân " của Hồ Đình Bắc để "Tay trong tay ấm gửi vào con tim..."

 

            TÌNH XUÂN

 

Chào Xuân!Tay nắm chặt tay
Truyền nhau hơi ấm đong đầy tin yêu
 Nắng Xuân nghiêng bóng dưới chiều

Cho xanh mầm mạ em gieo đầu mùa

Gió Xuân chen với sợi mưa
Vương vào mái tóc em vừa chải xong
Mưa Xuân lất phất trên đồng
Để cho cây lúa nặng bông mùa vàng

 Nhớ Xuân mong đợi người sang
Qua cầu e ấp rộn ràng tình Xuân
Chợ Xuân em đến bao lần?
Có nghe trong gió bước chân hẹn hò

Hội Xuân chín đợi mười chờ
Gặp rồi mà vẫn còn ngờ chiêm bao
Xuân về thương nhớ em trao
Tay trong tay ấm gửi vào con tim
          H.Đ.B

 

            

                                                   XUÂN VỀ THƯƠNG NHỚ EM TRAO...!

 


                                           Xuân có tự bao giờ ? Xuân bao nhiêu tuổi?
                                           Xuân của đất trời hay Xuân của tuổi trẻ, của tình yêu lứa đôi?
                                          Xuân không mùa hay Xuân ở tự lòng ta?
                                          Bao nhiêu câu hỏi, bao nhiêu câu trả lời khác biệt !

     Và đây là bài thơ “Tình Xuân” của Hồ Đình Bắc Chủ Nhiệm Câu Lạc Bộ Di sản thơ Lục Bát Việt nam Tỉnh Bà Rịa-Vũng Tàu. Tác giả đã thả hồn mình vào Xuân .
Xuân ngời ngợi hiện lên :
                                       Chào Xuân !Tay nắm chặt tay
                                       Truyền nhau hơi ấm đong đầy tin yêu
                                        Nắng Xuân nghiêng bóng dưới chiều
                                       Cho xanh mầm mạ em gieo đầu mùa

      Xuân chẳng còn là một khái niệm mơ hồ. Xuân là một thực thể. Xuân được nhân hóa. Xuân có hồn. Gặp nhau thì “Chào Xuân” có sự cảm thông đặc biệt. Xuân đã quen với ta từ lâu. Xuân để lại niềm tin nỗi nhớ. Ta chẳng nghi ngờ gì Xuân. Xuân đúng là Xuân cho nên “Truyền nhau hơi ấm đong đầy tin yêu” .
   “Nắng Xuân” là nguồn cội của cuộc sống. Không có nắng mọi vật chẳng sinh sôi. “Nắng Xuân” làm Xuân thêm duyên dáng. Phía sau “Nắng Xuân” là nắng đông cái nắng buốt lạnh làm lòng ta tẻ nhạt, lạnh lùng. Chỉ một chút “Nắng Xuân nghiêng bóng” mà sự sống đã rộ nở “Xanh màu mạ”. Màu xanh là màu của no ấm. Màu xanh thôi thúc cho tương lai phát triển .
Xuân còn đến với ta với bao nỗi niềm mong đợi :
                                  Gió Xuân chen với sợi mưa
                                  Vương vào mái tóc em vừa chải xong
                                  Mưa Xuân lất phất trên đồng
                                  Để cho cây lúa nặng bông mùa vàng

     Mưa không còn là hạt. Có lẽ “Gió Xuân” đã chải chuốt khung trời Xuân mượt mà để tỉa dọc, dãi ngang cho hạt mưa óng ả kéo dài thành “sợi mưa’. “Gió Xuân” cùng “sợi mưa” trẩy hội mừng cho đất trời trẻ lại sau ngày đông già cỗi. Những sợi mưa – tóc của Xuân đã vương vào “mái tóc em”. Chẳng phải là sự vô tình mà “vương vào” hữu í (Giống như người xưa “Ước gì sông rộng một gang/ Bắc cầu dải yếm để nàng sang chơi”) .Mái tóc em “vừa chải xong” hay mái tóc của Xuân được “Gió Xuân” làm duyên. Em đẹp dịu dàng, phơi phới cùng “Gió Xuân” dồi dào sức sống đang hừng hực tỏa hương.


   
Những “sợi mưa”là của mái tóc em. Còn mưa Xuân là của đồng quê em. Nó báo hiệu một mùa vàng bội thu. Hạnh phúc chỉ đến với ta khi lòng ta thanh thản, tâm hồn ta rộng mở, cuộc sống ta đủ đầy khi mà “Cây lúa nặng bông mùa vàng” .
“Gió Xuân …Mưa Xuân” cả khổ thơ đã khái quát được bao vẻ đẹp cuả Xuân. Đó là em, là sự sống cuộn dâng khi Xuân đến .
Xuân với bao dáng vẻ thật dịu dàng, tác giả đã nhận ra:
                                Nhớ Xuân mong đợi người sang
                               Qua cầu e ấp rộn ràng tình Xuân
                               Chợ Xuân em đến bao lần?
                               Có nghe trong gió bước chân hẹn hò

     Xuân và lòng ta sao còn khoảng cách? Cũng đúng thôi vì đó là hai phía chứa đầy dông bão. “Nhớ Xuân”, nỗi nhớ đến cháy lòng nên cứ “mong đợi người sang”. Có phải “Xuân” là em nên mới “e ấp rôn ràng” . “Xuân” và em đã tan hòa làm một! “Xuân” là của đất trời. “ Xuân” là của tuổi trẻ. “Xuân” là em dào dạt “Tình Xuân”. Thế là “ xuân” thật đa nghĩa sâu rộng đến vô cùng. Đúng là chỉ có thơ lục bát, người nhuần nhị với lục bát mới diễn tả được !
    Xuân vui lắm “ chợ Xuân”. Biết bao người hò hẹn với Xuân. Xuân đến với mọi người bằng vẻ đằm thắm, bằng bước đi nhẹ nhàng uyển chuyển. Nhưng ngàn triệu sợi mưa Xuân ta chỉ nhận được một mà thôi. Chỉ một lần Xuân đến với ta và Xuân không trở lại cho dù ta muốn kéo níu đến đâu chăng nữa. Đó là Xuân của đời người .
Xuân hẹn hò với ta và ta mở lòng đón nhận :
                                  Hội Xuân chín đợi mười chờ
                                 Gặp rồi mà vẫn còn ngờ chiêm bao
                                  Xuân về thương nhớ em trao
                                 Tay trong tay ấm gửi vào con tim


      Thật là vui khi ta đến với “Hội Xuân”. Biết bao nhiêu hiền nhân quân tử, biết bao nhiêu khách “Tình trong như đã mặt ngoài còn e” rộn ràng đến với nơi “chín đợi mười chờ”. Đến để được mặt nhìn mặt, tay cầm tay. Đến để được “Con mắt liếc lại”, để được nụ cười tươi rói. Gặp nhau “mà vẫn còn ngờ chiêm bao”. “ Xuân về” là đến với “thương nhớ” đến với “ con tim”. Chỉ có tình yêu đôi lứa, tình của nửa này đối với nửa kia mới mặn nồng cháy bỏng đến như vậy. Thành ngữ “chín đợi mười mong” là một ẩn dụ đã khái quát được tất cả, gói ghém được tất cả mỗi khi “ Xuân về” .
      “Tình Xuân” của Hồ Đình Bắc là bài thơ tình dành cho Xuân .
        Em là Xuân, hay Xuân là em ? Ta cùng suy ngẫm!
     

     Nghệ thuật đặc sắc của thi phẩm là “Xuân” điệp đến chín lần trong bốn khổ thơ lục bát. Ta không thấy tứ thơ rối, nhạt mà chỉ thấy mượt, êm. Xuân Diệu đã có lần viết “ Ta là Một, là Riêng, là Thứ Nhât” tất cả để nói vê Hi Mã Lạp Sơn nhưng vẫn thấy thấp thoáng có bóng hình tác giả. Cũng như “Tình Xuân” nói về Xuân nhưng ta vẫn thấy một cánh Hoa Đào hay một bông Hoa Mai là em. Mở đầu bài thơ là “Chào Xuân” kết lại là “ Xuân về”. “Tình Xuân” là bài thơ rất duyên, nhưng duyên không bong ra ngoài mà lại lặn vào trong để nở hoa kết trái .

                                                        
Vương Bảo                                                            
                                          Email : vuongbao1938@gmail.com


Chia sẻ:                   Gửi cho bạn bè
Mỗi độc giả cũng là một tác giả
(Mời bạn cho ý kiến, cảm nhận và lời bình sau khi đọc bài viết trên)
Họ và tên  *
Địa chỉ  *
Email  *
Điện thoại  *
Nội dung (bạn cần sử dụng font chữ Unicode, có dấu; ghi đầy đủ họ tên, địa chỉ, email, điện thoại,... Nếu thiếu các thông tin đó, có thể chúng tôi sẽ từ chối cho hiển thị
 
Các bài khác: