Vi vu lạc đến trời tây
Cô Vy Vũ Hán dễ lây kinh hồn
Người yêu nhau cũng ngại hôn
Mến thương đành chịu dẫu ngôn tình nhiều
Bây giờ chẳng lẽ ngừng yêu
Bởi con Cô Vít nào chiều riêng ai
Ngại ngần không dám bắt tay
Bỗng nhiên quên mất tật hay bông đùa
Khẩu trang, sát khuẩn được mùa
Buồn thay son phấn thãi thừa dư hương
Giữa thời Cô Vít nhiễu nhương
Nghĩa tình thơm thảo thiện lương ấm nồng
Cô Vy thích chạy vòng vòng
Để cho Vũ Hán phải lòng Luân Đôn
Đô Nan chữa dại thành khôn
Cầu cho nhân loại thoát cơn nguy này
Cô Vy luẩn quẩn đêm ngày
Góp thêm mối họa đọa đày nhân gian.
Trương Nam Chi