Thứ năm, 12/12/2024,


Thi phẩm lục bát (27/05/2010) 

 ______________________________________________________

 

BẾN SÔNG QUÊ

                                                

Tôi về tắm mát sông quê,

Bến xưa thuyền đậu lời thề nơi  đâu.

Sông sâu ai đã bắc cầu,

Em về bên ấy làm dâu nhà người.

 

Sông trong, trong cả nụ cười,

Cho tôi mang suốt một thời chiến tranh.

Bây giờ mây nước trong xanh,

Làng quê xóm cũ vắng tanh chợ chiều.

 

Sông ơi! chảy giữa bao điều,

Trôi đi năm tháng xoá nhiều thương đau.

Ngàn đời nước chảy sông sâu,

Tôi về bến cũ tìm đâu bóng người.

 

 

 

VỀ MIỀN CỔ TÍCH

 

Về miền cổ tích dân gian

Con đường xưa vắng nắng tràn cố hương

Cây đa xõa bóng ven đường

Miếu thờ nghiêng mái, tàn hương phủ đầy

 

Cổ tích, cổ tích là đây

Tiên sa ảo ảnh, bụt thay vào đền

Đâu thiện, đâu ác hiện lên

Cổng làng! nay đã mặc miền gió lay

 

Cổ tích, cổ tích còn đây

Những vay, những trả, những ngày, những đêm

Lọ bình vôi, miếng trầu têm

Dây leo, núi lở chát thêm miệng bà

 

Chuyện cổ tích tự lòng ta

Nhặt theo câu chữ, chạm va lẽ đời

Về miền cổ tích thảnh thơi

Bát sành, hũ rượu nói lời đời sau

 

CHÂN TRỜI GÓC BỂ

 

Tưởng xa mà lại không xa

Chân trời cũng chẳng vượt qua tầm nhìn

Dẫu rằng quỳ lạy cầu xin

Con mắt biết nói con tim yếu mềm

 

Bên này sáng, bên kia đêm

Bên rơi tuyết trắng, bên mềm nắng tơ

Chân trời hun hút câu thơ

Bên kia trái đất giấc mơ thấy người

 

Phiêu du lãng đãng trùng khơi

Băng tan, biển cạn, chân trời vẫn cong

Dù cho nắng hạn khét nồng

Đất thơm của đất, nhựa nồng của cây

 

Dù cho vũ trụ vần xoay

Tinh cầu hai phía vòng tay vẫn tròn

Bầu trời như chiếc vung con

Bên này, bên ấy mỏi mòn đợi nhau

 

Gió đến trước, nắng đến sau

Cõi lõng hai nửa nỗi đau vợi vời

Xa nhau góc biển chân trời

Lặng sâu hơi thở gặp nơi tận cùng

 

 

         VIN VÀO         

 

Trời vin vào đất để mưa

Nắng vin vào lá để chừa bóng  râm

Hạt vin vào lõi nảy mầm

Còn người xin chớ vin nhầm vào nhau

 

 

 

 

BÊN NÀY CON SÓNG

 

Bên này con sóng ồn ào

Bên kia con sóng xô vào biển xanh

Gió reo nên biển chòng chành

Chiếc phao đầu sóng bòng bành hụt hơi

 

Ao nhà thủa ấy đâu rồi

Bàn tay khỏa nước lá rơi nghiêng cành

Bờ ao e ấp hoa chanh

Bãi biển phóng khoáng một manh áo trời

 

Từ nhà đến biển xa ơi

Một con sóng vỗ làm tôi chạnh lòng

 

Trần Quang Hiển

Chia sẻ:                   Gửi cho bạn bè
Mỗi độc giả cũng là một tác giả
(Mời bạn cho ý kiến, cảm nhận và lời bình sau khi đọc bài viết trên)
Họ và tên  *
Địa chỉ  *
Email  *
Điện thoại  *
Nội dung (bạn cần sử dụng font chữ Unicode, có dấu; ghi đầy đủ họ tên, địa chỉ, email, điện thoại,... Nếu thiếu các thông tin đó, có thể chúng tôi sẽ từ chối cho hiển thị
 
Các bài khác: