Thứ sáu, 19/04/2024,


Người đàn bà cất nỗi buồn vào thơ (21/03/2017) 

 Nhận được tập thơ mới của nhà thơ Bùi Kim Anh trong một ngày mưa phùn mùa xuân rét mướt và không khỏi bất ngờ bởi sự độc đáo của tập thơ.

 


 

  Hình như mùa đã lỡ là tập thơ thứ 10 kể từ tập thơ đầu tiên xuất bản năm 1995 viết cho mình của nhà thơ Bùi Kim Anh. Lấy khổ sách vuông làm khổ sách chủ đạo cho những tập thơ của mình để tạo thành một điểm nhấn trong những sáng tác, trong tập thơ mới nhất này, nhà thơ còn lựa chọn ảnh chụp mình trong chuyến thăm cố đô Huế gần đây cho bìa nhất là một sự ‘thật thà’ quá mức trong thiết kế!.

Hơn 80 bài thơ trong tập thơ là những lời tâm sự, chia sẻ về những gì xảy ra trong cuộc sống của nhà thơ. Là sự trải lòng của một người đàn bà đã trải qua nhiều thăng trầm trong cuộc đời, những gì đã qua, những nỗi buồn, nỗi lo lắng, niềm tin và hy vọng mà bà đặt vào số phận, lấy 4 bài thơ là 4 điểm nhấn của tập thơ, nếu không làm thơ nữa chị còn gì như một câu hỏi, cũng là sự trả lời cho mình: thơ và mình là hai người bạn tri âm, tri kỷ mà nếu vắng đi một thì phần còn lại sẽ không trở nên tròn trịa.
Hình như mùa đã lỡ là điểm nhấn thứ 2 của tập thơ, tên bài thơ cũng là tựa tập thơ mới xuất bản, là tâm trạng bâng khuâng nhưng không có cảm giác tiếc nuối về những gì đã qua vì đã quên hai chữ chờ đợi/ rơi đâu rồi cảm xúc/ lững lờ thời gian trôi.
Rồi đến nỗi niềm của người bán thơ khi tấm tình, nỗi niềm của mình trở thành hàng hóa, mang ra bán, lại còn rao là “rẻ thôi”, thế mà cũng hiếm khách để ý vì “ai mà mua cái ưu phiền làm chi”. Loanh quanh cũng lại quay trở lại cái thực tại của mình, lại nhìn người rõ hơn mà cũng không tránh được, ở đâu thì thực tại cũng hiển hiện trước mắt người.

  Nhẹ nhàng, chỉ bằng những câu từ miêu tả lại những quy luật hiển nhiên của tự nhiên, một cánh hồng rơi vào một ngày cuối tuần đầy hoa tươi tắn và héo khô, một tâm trạng cũng không rõ vui hay buồn nhưng chạm hoa rơi cánh hồng mang đến một cảm giác một điều gì đó gần gũi mới kết thúc, vừa rơi mất. Trả ta lại với sự mệt mỏi, lo toan về cuộc sống.
Tập thơ cũng là lời chia sẻ của tác giả về những câu chuyện cuộc sống, về chuyện của những người bạn- những người đàn bà lứa tàn thu, canh cánh nỗi lòng trong cuộc sống riêng chưa xong mà vẫn đa mang chuyện đời, kể lại với nhau cũng là một cách để tạm lánh đi những nỗi riêng để tìm lại bình thản giữa ồn ào cuộc sống (hôm nay kể lại bằng giọng nghe thật lạ).
Viết cho những buổi chiều không hoàng hôn trên phố có lẽ là những vần thơ về gia đình bé nhỏ, về căn nhà là cuộc đời ta vậy, về những gì thuộc về cái ngõ nhỏ lọt thỏm trong lòng Hà Nội, là sáng công viên ở gần nhà, là tâm trạng trong tháng mưa Ngâu, sen đã tàn đón hơi thu tới, chèn lên tất cả là chịu đựng để rồi rằng ta lại viết cho mình. Nhà thơ phải thốt lên thơ như phận người vậy là những gì chân thực nhất của nhà thơ: đã in 10 tập thơ/ mà không ghi ngày tháng/ làm thơ cho khuây khỏa/ buồn vui cũng tầm phào// mình chỉ là cô giáo/ bước chân thấp chân cao/ nghe đạo thơ lo lắng/ mất vài câu thì sao// thơ chẳng có thương hiệu/ lặng lẽ viết cho mình/ thơ như phận người vậy/ quanh quẩn chuyện nhân tình…

  Có lẽ một tâm trạng của tác giả dễ nhận thấy nhất trong tập thơ là nỗi buồn, dù cố tìm cách giải tỏa hay tạm quên đi nhưng những gì bà mang đến cho độc giả vẫn là những sự buồn man mác, hồ nghi về cái hạnh phúc của thực tại. Dẫu sao sau tất cả dù tình yêu của mẹ không là một màu hồng, ta vẫn thấy được một nghị lực sống mạnh mẽ khi bà dành những bài thơ cuối cùng trong tập thơ để nói về tình yêu dành cho những người con, cháu trai- người đàn ông bé bỏng của bà, về niềm tin, sự an ủi, gửi gắm vào một ngày mai tươi sáng tràn đầy hy vọng: cháu là tình yêu tiếp cho mẹ sự sống/ an ủi khi bà trở gió nhức nguồn cơn (chiều cuối năm mẹ đợi).
Hình như mùa đã lỡ là một tập thơ chất chứa nhiều tâm sự, một tập thơ mà người đọc cứ phải nín thở, hồi hộp, lo lắng cho thân phận người đàn bà trong thơ. Chỉ khi đặt tập thơ xuống, thở phào nhẹ nhõm, người đọc mới thoát khỏi không gian thơ đầy tông màu xám của mây mưa, khói thuốc… mà tác giả cố tình giăng mắc, để nhìn thấy chút màu hồng le lói trong ánh nắng hiếm hoi của những ngày mưa phùn của mùa khởi đầu cho một năm bốn mùa đang đến, để cùng cầu chúc những điều tốt lành, bình an sẽ hiện diện trên cõi đời sóng gió này.

 


Khánh

 

Chia sẻ:                   Gửi cho bạn bè
Mỗi độc giả cũng là một tác giả
(Mời bạn cho ý kiến, cảm nhận và lời bình sau khi đọc bài viết trên)
Họ và tên  *
Địa chỉ  *
Email  *
Điện thoại  *
Nội dung (bạn cần sử dụng font chữ Unicode, có dấu; ghi đầy đủ họ tên, địa chỉ, email, điện thoại,... Nếu thiếu các thông tin đó, có thể chúng tôi sẽ từ chối cho hiển thị
 
Các bài khác: