KẾT QUẢ THI THƠ LỤC BÁT HẢI PHÒNG 2020
Ảnh các tác giả được giải, BGK và BTC cuộc thi
· GiẢI nhất: Không có
· Giải nhì: Mỗi giải 10.000.000 VND
1. Tác phẩm “Bón cháo cho cha” của tác giả Nguyễn Chí Diễn (Bắc Giang)
2. Tác phẩm “Bom nổ thời bình” của tác giả Trần Kế Hoàn (Nam Định)
· Giải ba: Mỗi giải 5.000.000 VND
1. Tác phẩm “Chợ Cầu Đông” của tác giả Nguyễn Thị Ngọc Hà (Hà Nội)
2. Tác phẩm “Phố Tam Bạc” của tác giả Hoài Khánh (Hải Phòng)
3. Tác phẩm “Người đàn bà khóc mướn” của tác giả Nguyễn Văn Song (Hưng Yên)
· Giải khuyến khích: Mỗi giải 2.000.000 VND
1. Tác phẩm “Bàn thờ treo chiếc bình tông” của tác giả Đinh Hạ (Nghệ An)
2. Tác phẩm “Chị tôi” của tác giả Đỗ Xuân Thu (Phú Thọ)
3. Tác phẩm “Lật chiều tìm giọt à ơi” của tác giả Lê Thị Nguyệt (Nghệ An)
4. Tác phẩm “Giọt mưa” của tác giả Lê Văn Cường (Yên Bái)
5. Tác phẩm “Lục bát nghiêng ” của tác giả Lương Hải Thuận (Hải Phòng)
6. Tác phẩm “Búi tóc quả cau” của tác giả Trần Thị Hoa Hồng (Kiên Giang)
7. Tác phẩm “Mẹ phơi gối cưới ngày xưa” của tác giả Phùng Văn Đủ (Hải Dương)
Sau đây là các bài thơ được giải:
BÓN CHÁO CHO CHA (Giải nhì)
Cha ơi cha hé miệng nào
Mà ăn thìa cháo ngọt ngào vừa đơm
Thịt bằm cháo nóng thay cơm
Còn hương gạo mới còn thơm mùi hành.
Nhìn cha ốm yếu sao đành
Họng khô miệng đắng da xanh thân gầy
Thảo thơm bát cháo đong đầy
Tình con ấm áp một ngày bên cha.
Khói lay sợi nắng chiều tà
Lá vàng chao trước hiên nhà gọi đêm
Ăn nào cha... giọng con êm
Một thìa... thêm... một thìa... thêm... một thìa...
Một thìa cha bón xưa kia
Yêu thương ăm ắp sẻ chia dỗ dành
Ăn đi con lớn cho nhanh
Đạp lên cánh sóng mà canh biển trời.
Con thành chiến sĩ xa khơi
Mang theo kí ức thiếu thời bên cha
Hôm nay nghỉ phép thăm nhà
Ngờ đâu cha ốm tròn ba tháng rồi.
Nghẹn ngào bón cháo cho Người
Mà nghe rưng rức nỗi đời lắng sâu
Nguyện theo một tiếng kinh cầu
Nâng niu thìa cháo lần đầu dâng cha.
Nguyễn Chí Diễn (Bắc Giang)
BOM NỔ THỜI BÌNH (Giả Nhì)
(Tặng hội những người nhiễm chất độc da cam)
Chiến tranh tưởng đã đi qua
Ai ngờ giờ mới nổ ra âm thầm
Con mù, bại liệt lại câm.
Ngót hai mươi tuổi chưa lần tập đi
Tương lai chẳng dám ước chi
Sợ mình chết lấy ai vì con... chăm.
Cầu trời, trời quá xa xăm
Xung quanh ngượng tiếng hỏi thăm láng giềng
Nỗi đau nào tính thành tiền?
Bao nhiêu đãi ngộ, ưu tiên thì đầy?
Hồn người đã chết từ đây
Xác già vẫn sống giữa gầy guộc đau.
Quờ tay... tóc xác xơ mầu
Nhói lòng nghe tiếng ai ầu ơ... nôi
Mỗi lần dị dạng ra đời
Mỗi lần máu mắt chảy vơi hồn người
Nghe con rú một tiếng cười
Tưởng bom nổ xé cuộc đời chiến binh
Vợ chồng lính giữa thời bình
Âm thầm làm cuộc chiến chinh trường kỳ.
Trần Kế Hoàn (Nam Định)
CHỢ CẦU ĐÔNG (Giải Ba)
Mỗi lần thăm chợ Cầu Đông
Mẹ như vẫn ở mênh mông dõi về
Áo nâu đôi vạt sớm khuya
Đang phơ phất tận bên kia cuộc đời
Trông lên mây gió bời bời
Ước gì mẹ có khoảng trời thật trong
Cõi trần vẩn đục bão giông
Mẹ như thuyền lá vít cong mái chèo
Ngày ngày bóng chiếc gieo neo
Đêm đêm lại dỗ cái nghèo ngủ say
Gánh gồng khóc thật cười vay
Bên con bên những tháng ngày nổi nênh
Mẹ sàng lép vụn cho mình
Chắt chiu hạt gạo nguyên lành phần con
Nay con thừa dại thiếu khôn
Chông gai muôn nẻo có còn mẹ đâu
Bấy nhiêu nắng dãi mưa dầu
Chỉ vời vợi gió quặn đau bốn mùa
Bước trên lối mẹ sớm trưa
Chỉ e đau ngọn cỏ thưa ven đường.
Nguyễn Thị Ngọc Hà (Hà Nội)
PHỐ TAM BẠC (Giải Ba)
Nhà nối nhà
Vẽ thành thơ
Lô xô mái cổ
Mộng mơ trăng gày
Gió khuya
Xoa dịu vòm cây
Lao xao chợ Đổ
Nắng hây hẩy đường
Mặt sông
Lấp lánh ánh gương
Phố trăm năm
Ngỡ gái đương dậy thì
Sánh đôi
Cong cả lối đi
Muốn ôm ghì
Dáng nhu mì phố xưa
Tháng năm
Ào một cơn mưa
Trầm tư mái phố
Sóng đưa đẩy dòng
Em cơi
Như búp phượng hồng
Tôi bên sông
Với Hải Phòng cháy lên.
Hoài Khánh (Hải Phòng)
NGƯỜI ĐÀN BÀ KHÓC MƯỚN (Giải Ba)
Đầu làng một goá phụ già
Chồng con về với ông bà đã lâu
Phận nghèo thừa nỗi thương đau
Làm nghề khóc mướn cơ cầu mưu sinh
Trăm nghìn cuộc tiễn đưa linh
Sắm vai kể vạn tâm tình xót xa
Nghẹn chiều con gái khóc cha
Quặn đêm các cháu khóc bà, khóc ông
Tiếng kêu buốt nỗi mất chồng
Lời than mất vợ trắng đồng mưa tuôn
Vật mình khôn xiết nguồn cơn
Tưởng như vắt cạn linh hồn phạc phơ
Có ai biết, có ai ngờ
Nhập vai mà ruột vần vo rã rời
Bao nhiêu nước mắt khóc người
Bấy nhiêu máu nhỏ khóc đời hẩm hiu
Hôm qua mưa trút ngập chiều
Đám tang goá phụ bao nhiêu gió hàn
Chẳng nghe một tiếng khóc than
Chỉ vài tiếng nhị bẽ bàng cò cưa.
Nguyễn Văn Song (Hưng Yên)
BÀN THỜ TREO CHIẾC BÌNH TÔNG (Giải KK)
(Bình tông vẫn đó người không thấy về)
Bàn thờ treo chiếc bình tông
Mấy mươi năm đã tuổi ông tuổi bà
Bình tông thay bóng người xa
Từ thân xác gửi rừng già Trường Sơn
Dẫu cho trờn nắp, quai sờn
Vẫn nghe oanh liệt đạn bom một thời
Ngỡ đâu đây tiếng nói cười
Chia nhau ngụm nước lưng đồi nắng hanh
Ngày đi chẳng tiếc tuổi xanh
Ngày về nước mắt chảy quanh bàn thờ
Gia tài đời lính đơn sơ
Thiêng liêng kỷ vật, ngẩn ngơ phận người
Chiến tranh khép lại lâu rồi
Ai còn mê mải hát lời hành quân
Có hay quê đã vào xuân
Lối xưa nhớ nẻo về thăm gia đình…
Nhìn bình tông, tưởng dáng hình
Khói hương thay những tâm tình người ơi… !
Đinh Hạ (Nghệ An)
CHỊ TÔI (Giải KK)
Nắng như đổ lửa ra thiêu
Mắt hoa. Phố cũng liêu xiêu, phạc phờ
Đường trưa lặng phắc như tờ
Xe ôm ngáp vặt, vật vờ bóng cây
Hàng rong hai thúng còn đầy
Oằn lưng đội nắng thân gầy chị đi
Con thi chị cũng đi thi
Chị thi với nắng, thi vì các con
Người ta phòng lạnh, phấn son
Chị tôi tùm hụp chẳng còn nhận ra
Nóng hầm hập, nắng chói lòa
Chị lang thang phố hàng quà bán rong
Mấy năm anh ở nhà mong
Bao giờ con học cho xong, vợ về?
Gầm cầu, góc phố, bờ đê
Chị tôi tá túc sớm khuya tảo tần
Cơm đường, gạo chợ gian truân
Nuôi con ăn học mấy lần chắt chiu
Tôi nhìn dáng chị liêu xiêu
Thấy bao con chữ cánh diều vút bay…
Cha ngồi chẻ sợi vót nan
Nắng treo lên ngọn gió ngàn nắng quê
Đời cha ruộng lúa bờ đê
Quanh năm đầy ắp giấc mê tre làng.
Đỗ Xuân Thu (Phú Thọ)
LẬT CHIỀU TÌM GIỌT À ƠI (Giải KK)
Thèm nghe tiếng ếch kêu ran
Mùa mưa con nước chớm tràn bờ đê
Mẹ già tất tả nón mê
Lòng lo canh cánh lũ về đồng chiêm
Ôm điếu cày dựa bên hiên
Cha ngồi đốt những muộn phiền tháng năm
Gió theo chân đến chỗ nằm
Rưng rưng xót nỗi trở trăn đoạn trường
Lòng này bạc phếch gió sương
Nhĩ nhàu giấc mộng tha hương đổi đời
Lật chiều tìm giọt à ơi
Hay đâu hồn đã mưa rơi ướt mèm.
Lê Thị Nguyệt (Nghệ An)
GIỌT MƯA (Giải KK)
Cơn mưa màu trắng nhạt nhòa
Giọt rơi, giọt vỡ, giọt òa mắt mi
Giọt nào tan nát vô vi
Giọt nào rơi rớt thiên di thật buồn
Giọt nào chạm tới ngọn nguồn
Giọt nào đủ ướt cánh chuồn ngày xưa
Giọt nào bán, giọt nào mua
Giọt nào vay trả thiếu thừa thế gian
Giọt nào tan chỉ để tan
Giọt nào thẩm thấu cơ hàn tháng năm
Giọt nào hời hợt xa xăm
Giọt nào buốt lạnh thấm găm tủi hờn
Giọt nào dại, giọt nào khôn
Giọt nào thắm lại tâm hồn úa khô.
Lê Văn Cường (Yên Bái)
LỤC BÁT NGHIÊNG (Giải KK)
Nghiêng chiều đổ nắng vào đêm
Nghiêng hai bốn chữ uốn mềm câu thơ
Bồng bềnh sú vẹt nghiêng bờ
Dòng sông nghiêng rót phù sa bốn mùa
Trăm năm nghiêng cuộc hơn thua
Đức tâm tài lộc nghiêng đùa trí nhân
Đời nghiêng ngả bước phong trần
Cánh cò thấp thoáng nghiêng vần ca dao
Thuyền ai nghiêng bóng con sào
Để người nghiêng nón tình trao gửi tình
Nghiêng mình em... vẫn cứ xinh!
Nghiêng tà áo trắng đoan trinh rạng ngời
Nghiêng con sóng bạc xa xôi
Xô nghiêng ánh chớp giữa trời bão giông
Trăng nghiêng xoã... gió hư không!
Mắt nghiêng ánh mắt say nồng nàn tim
Tâm tư nhỏ giọt nghiêng tìm
Lao xao mặt nước nghiêng chìm bể dâu
Nghiêng đông lạnh ngắt một màu
Giữa dòng Lục Bát nghiêng câu tự tình.
Lương Hải Thuận (Hải Phòng)
BÚI TÓC QUẢ CAU (Giải KK)
Ngồi đi
Tôi chải tóc cho
Khổ thân cứ vắt buồn lo lên đầu
Thế nên tóc sớm phai màu
Tôi trắng khói, mình bông lau xoã trời.
Ngồi đi mình
Hãy mau ngồi
Cho tôi vuốt lại một thời thanh xuân
Đen dài
Nước hố bom ngâm
Dày suôn
Sốt rét mười phần rụng năm.
Ầm ình
Bom pháo còn gầm
Mảnh xuyên da thịt, mảnh âm trong đầu
Lật bàn tay đếm chỉ đau
Ao buồn tát mãi bao gầu chẳng vơi.
Mồm lẩm bẩm
Đứa dở hơi
Nửa đêm hét toáng
Bầm ơi! Nhớ bầm
Đứa thèm yêu
Khóc
Đồ hâm
Đứa hết thở
Xẻng vẫn cầm
Chẳng buông.
Ngồi đi cô gái mở đường
Để anh chải những sợi thương trên đầu
Gội thơm hương cỏ mần trầu
Hong khô anh búi quả cau cho mình.
Trần Thị Hoa Hồng (Kiên Giang)
MẸ PHƠI GỐI CƯỚI NGÀY XƯA (Giải KK)
Tháng tám nắng rám da trời
Mẹ tôi mang gối ra phơi cả chiều.
Lần tìm mũi chỉ đường thêu
Mẹ ngồi gom lại bao điều xa xưa.
Mẹ rằng ngày ấy tiễn đưa
Cha tôi nhập ngũ tuổi vừa đôi mươi.
Chỉ hồng, chỉ tím thắm tươi
Mẹ thêu lên gối tặng người đi xa
Thế rồi năm tháng trông qua
Trường Sơn đằng đẵng quê nhà biệt tin.
Bao lần mẹ thức trắng đêm
Chong đèn mang ảnh ra nhìn cho khuây.
Cầm giấy báo tử trên tay
Một ngày bất hạnh một ngày đau thương.
Tư trang của lính chiến trường
Còn mùi khói súng còn vương máu đào
Xót thay gối cưới năm nào
Mảnh bom xé rách còn đau đến giờ.
Đôi chim câu mẹ thêu xưa
Chỉ hồng đứt quãng nhạt nhòa tả tơi
Chiều buồn mang gối ra phơi
Mẹ tôi phơi cả đầy vơi nỗi niềm.
Gió thu phảng phất hàng hiên
Mẹ nhìn đăm đắm về miền xa xăm…
Phùng Văn Đủ (Hải Dương)
Ghi chú:
Ngày 1/4, BTC nhận được sự phản ánh của bạn đọc về trường hợp bài thơ “Bái cỏ” của tác giả Nguyễn Đình Thái (Quảng Ninh) đoạt giải Ba đã được in tại trang 265 sách Lộc Phát – Canh Tý 2020, NXB Thông tin và Truyền thông 2020. Sau khi làm rõ, ngày 2/4 BTC đã họp ra quyết định số 44/QĐ-HVHNT thu hồi giải thưởng đối với bài thơ “Bái cỏ” của tác giả Nguyễn Đình Thái.
Giới thiệu: BTV Trịnh Toại