THU ĐI
.
.
Vô tình, khe cửa gió lùa
Canh thâu chợt thức, nghe mùa thu qua
Xót xa vọng phía đồng xa
Lẻ loi tiếng vạc, thiết tha gọi đàn
Chừng như ngừng lại thời gian
Nửa vừng trăng khuyết, khuất làn sương sa
Thoảng như hơi gió lướt qua
Rụng rơi, trong tiếng la đà lá bay
Thấu se sắt lạnh heo may
Hồn thu rơi rụng, đong đầy nhớ mong
Canh thâu gió lọt khe phòng
Bâng khuâng, thao thức, nỗi lòng thu đi!
Nguyễn Quốc Anh