Chùm thơ tháng 7 năm 2022 của CLB thơ Lục bát Hải Phòng

MẸ VÀ ẢNH
Con về thăm mẹ chiều nay
Trời còn vương nắng hàng cây lặng nhìn
Mẹ già tự gõ lưng lên
Tay khô run rẩy đặt lên ảnh thờ
Mắt nhoè sương lệ đã khô
Gian truân mấy đoạn tỉnh mơ lẫn vào
Bảng Vàng danh dự đâu nào
Cha đi tuổi vẫn hồng hào sắc xuân
Quế khô lên xuống tảo tần
Yêu con mẹ gánh cả phần đau thương
Lo gom gạo đóng góp trường
Bao đêm trằn trọc khóc thương thân mình
Không gian như cứ vô tình
Đứng yên đọng lại trên hình cha tôi
Mẹ ơi cũng một kiếp người
Con xin lạy mẹ mẹ ơi bớt buồn
Chôn chân cổ cũng nghẹn luôn
27 tháng 7 mẹ buồn vì ai !?
Nguyễn Huy Hồng
HẠNH PHÚC
(Thơ họa ảnh)
Lênh đênh bóng chiếc con thuyền
Bầy chim vỗ cánh bay nghiêng mặt trời
Biết yêu hạnh phúc nhỏ nhoi
Mình ta tự hát một lời an nhiên.
Trần Thúy Hoàn
TAN ĐÁ SẦU
Mấy ngàn năm...
Vẫn đợi nguyên...
Bồng con trinh phụ ,
Đá nguyền thời gian !
Gió mây mong
Với non ngàn ,
Xin giây gặp lại...
Cho tan đá sầu...
Thành Lâm
DẬU MỒNG TƠI
Nhớ xưa cái dậu mồng tơi
Cua đồng ngoi nắng mẹ tôi bắt về
Khói rơm cay mắt đỏ hoe
Mồ hôi ướt áo nắng nhòe bát canh
Hương thơm lúa mới ngọt lành
Tuổi thơ như dệt bức tranh quê nhà
Bây giờ chẳng thấy đồng xa
Xã tôi thành phố đường nhà mọc lên
Ban công nhìn phía nhà em
Mồng tơi là chậu hoa chen đủ mầu
Mẹ tôi cũng khuất từ lâu
Canh cua thay bát măng tầu mời em.
Vũ Đức Thuý
CHIỀU BUÔNG
Chiều buông nghĩa địa Hàng Dương
Tiếng người hát,
cuốn khói sương vệt dài.
Lướt ngang một bóng mảnh mai
Hương thơm phảng phất
hoa cài tóc mây.
Miệng cười tay vẫy chị đây
Hãy dâng hương cả ...nơi này xót thương,
Không tên,
không mộ,
hồn vương...
Lập lòe đốm sáng chỉ đường tôi đi
Nén nhang cắm xuống bù chì,
Tai nghe âm vọng,
thầm thì lời thiêng,
Rằng bao thế hệ chung riêng
Biết trọng nhân nghĩa :
"Tương lai thiên đường"
Nghĩa trang chạng vạng Hàng Dương
Bộn lòng tôi với yêu thương tròn đầy.
Vũ Bá Lễ
EM NÂNG ÁNH TÍM HOÀNG HÔN
Trái tim bé nhỏ không sầu
Gõ từng nhịp phách giãi giàu yêu thương
Mênh mông sóng cả ngàn phương
Ào ào khát vọng vấn vương cuộc tình
Bện mây cuốn gió nguyên trinh
La đà chiều tím như hình bên nhau
Vần thơ óng ả trước sau
Khắc vào sợi nhớ chuốt chau lời thề
Ngân Hà tỉnh giấc say mê
Dâng đời huyền ảo tứ bề xốn xang
Ngàn năm vẫn cứ đá vàng
Bao la vũ trụ sênh sang mĩ miều
Vẳng nghe tiếng cuốc kêu chiều
Nhắc người phương ấy vạn điều thủy chung
Hong tơ gắn bó khoan dung
Mênh mang dòng chảy tương phùng ái ân
Đòng đời mặc khách tao nhân
Chiều tà tím sậm vũ vần thắm hương
Anh gieo tiếng nhạc du dương
Em cấy nhịp phách ngàn chương gợi long
Cuốn trôi như ngọn cuồng phong
Rộn ràng thấm trải ước mong dạt dào
Con tim kìm nén dâng trào
Ruổi dong mãi chảy ngọt ngào thăng hoa
Phím đàn chan khúc hoan ca
Quyện hoà thanh trúc tơ ngà ấm êm
Xôn xao gạt mọi ưu phiền
Hoàng hôn ánh tím vững bền vút ca
Đôi ta tựa hạt kim sa
Ghé nâng trời rộng Hoàng Hà sánh đôi.
Nguyễn Kim Dung
GẶP LẠI EM
(Mến tặng em Vũ Minh Hà - học trò cũ của tôi)
Lâu rồi mới gặp được em
Cô trò nhỏ đỗi thân quen thuở nào,
Bâng khuâng em nhẹ tiếng chào
Nét xinh xắn, vẫn hồng hào trước đây.
Thời gian tựa cánh chim bay
Nước xuôi về cội ai hay bộn bề,
Ngọt ngào khúc hát sông quê
Bao nhiêu ký ức dội về trong tôi.
Ba nhăm năm nghiệp trồng người
Gặp em sống lại một thời yêu thương!
Đỗ Thị Vinh
THĂM NGHĨA TRANG
Câu thơ ai thả lưng trời
Bện trong hương khói gửi lời tri ân
Tuy xa nhưng vẫn thấy gần
Nghĩa tình đồng đội bước chân giục hành
Tôi về thăm đất Khe Sanh
Lặng trong vòng khép tuổi xanh khói ngàn
Bồi hồi thời khắc xuân sang
Tiếng gà vọng tiếng quân ran lưng đồi
Bình yên trọn nghĩa với đời
Hồn anh quyện sắc đất trời ngàn xưa
Bây giờ tạnh gió tàn mưa
Gặp nhau giữa buổi ban trưa nghẹn ngào
Nén nhang thơm phụng nghĩa trao
Đại ngàn hoa lá gởi vào ngàn thu.
Bùi Quang Lục
ANH ĐI...ĐỂ LẠI
Hòa bình hơn bốn mươi năm
tìm Anh...không thấy..! Anh nằm ở đâu..?
trên đồi hay giữa rừng sâu
thịt xương đã hóa thành mầu cỏ hoa.
Mộ Anh xây ở quê nhà
nghĩa trang hương khói nhạt nhòa... sắc, không
tên Anh Tổ quốc ghi công
hồn Anh...sống mãi trong lòng quê hương
Tự do đổi mấy máu xương...?
Anh đi...để lại sắc hương cho đời.
Phạm Tĩnh
ĐÓN ANH
Anh đi làng xóm tiễn đưa
Cờ dong, trống mở, trời mưa sụt sùi
Người đi, người ở ngậm ngùi
Hẹn ngày thắng Mỹ mừng vui anh về
Bóng anh mờ khuất trên đê
Mẹ còn vẫy chiếc nón mê, lệ trào
Chiếc khăn em vẫn giơ cao
Nỗi buồn em cũng nuốt vào trong tim
Lá thư em vẫn theo tìm
Dấu chân anh bước, cánh chim lưng trời
Rồi lâu không thấy thư hồi
Anh ơi, anh ở mãi nơi xa nào
Miền Nam thắng trận vui sao
Mỹ thua, Ngụy cũng đổ nhào thật nhanh
Hòa bình, vẫn bặt tin anh
Mẹ khóc nước mắt khô thành nếp nhăn
Thời gian cứ thế trôi dần
Thu qua, đông hết rồi xuân lại về
Mẹ thường ra đứng trên đê
Mắt nhìn vô định, tái tê nỗi buồn
Anh về sau trận mưa tuôn
Cả làng ra đứng bên đường đón đưa
Anh về không giống như xưa
Anh nằm im dưới lá cờ vinh quang
Tiếng gào mẹ thấu thiên đàng
Con ơi con trở về làng rồi sao
Hỡi ông trời ở trên cao
Con ngoan của mẹ lẽ nào hy sinh
Trong làn hương khói lung linh
Hình như phảng phất bóng hình của anh
Rồi lại xuất hiện rất nhanh
Bóng anh ngã xuống bên Thành cổ xưa.
Lê Trọng Dự

NGẮM SEN
Chúm chím
Chả được bao lâu
Em bung cánh nở
Canh thâu ngát phòng
Vàng ươm nhụy
Cánh phớt hồng
Dậy mình đánh thức
mênh mông đêm dài.
Nôn nao đợi ánh ban mai
Cánh chen nưng nức
tóc đài rung rinh
Hiến dâng trao tỏa hết tình
Vẫn ôm bầu hạt ướp mình đẫy hương.
Minh Thu
ĐỢI CON
Một lần nữa tiễn con đi
Rưng rưng ngấn lệ bờ mi nhạt nhoà
Ngậm ngùi gửi đứa con xa
Vì dân vì nuớc xông pha chiến trường
Mẹ dứt ruột gạt nhớ thương
Cho con thứ chín lên đường tòng quân
Chẳng lo xa chẳng nghĩ gần
Tháng năm sương gió tấm thân gầy còm
Đêm ngồi nhớ mãi cha, con
Chiến tranh kết thúc... mà còn nơi đâu
Núi cao rừng thẳm sông sâu?
Có hay tóc mẹ trắng đầu đợi con.
Hoài Hiền Hiền
HOA THIÊNG ĐẤT NƯỚC
Vươn lên giữa mặt nước đồng
Hương thơm tỏa ngát bùn không vấy đời
Mỏng manh gom ánh trăng khơi
Như đèn soi sáng bao lời thế gian
Cho vơi đi chút nắng ngàn
Trên đồng lúa chín miên man tình người
Lũy tre xưa vẫn xanh tươi
Lối đi đâu đó tiếng cười còn vang
Hương thơm ngát tỏa khắp làng
Bốn phương hội tụ người đang nhắc lời
Bao năm Đất nước còn ngời
Hoa sen vẫn nở rực nơi Bác nằm
Tiếng thơm thơm đến ngàn năm
Hồn thiêng sông núi trăng rằm sáng soi...
Hoàng Minh Thuận
CHẲNG LỤY HƯ VINH
(Chào mừng lễ hội Văn chương VN, lần thứ 4 tại Đồ Sơn, HP)
Lại về với biển Đồ Sơn
Thơ ngân rượu chuốc hoàng hôn đặt bày
Chập trùng nước chập trùng mây
Sóng hôn bờ cát lòng ngây ngất long
Bắc Trung Nam thỏa ước mong
Văn chương mở hội phượng hồng khát khao
Thơ tình anh chửa kịp trao
Đã nghe điệu lý ngọt ngào môi em
Đông Đoài nào đã nên quen
Lúng la lúng liếng cái duyên khạo khờ
Đàng trong sao khéo mộng mơ
Ngàn thông vì vút gió thờ thẫn reo
Lưng trời ai thả trăng treo
Văn chương đồng điệu càng yêu càng nồng
Tặng em một cánh phượng hồng
Để em nhớ mãi xứ Đông mặn mòi
Hai mươi bốn tập người ơi
Lật trang tạp chí đầy vơi nghĩa tình
Quốc hồn chẳng lụy hư vinh
Văn chương kết nối nơi mình nơi ta
Về đây chung một mái nhà
Ngày vui quần tụ vỡ òa yêu thương.
Phúc Hữu
MƯA ĐÊM
Trời buồn lỡ đổ cơn mưa
Người buồn thơ thẩn cả trưa tới chiều
Đêm dài lạnh lẽo cô Liêu
Ễnh ương sao cứ gọi nhiều làm chi
Ai đang mơ mộng biết gì
Chỉ ta còn thức nhâm nhi …chão gào
Thương em kiếp sống bờ ao
Tôi ngồi đếm hạt mưa rào trong đêm
Đinh Yến
GIẬN ANH
Em cắt Thu vỡ làm đôi
Nửa kia chiếc lá bên đời rưng rưng
Bơ vơ gió cũng theo cùng
Tại anh? Anh đấy bảo rằng: Không yêu
Buộc em vào cả trời chiều
Giận anh, cắn vỡ lời yêu đau mình...
Ngân Lê

ANH DÁT VÀNG ÁNH CHIỀU TÀ
Dìu nhau vào trái tim sầu
Lênh đênh giông gió bắc cầu yêu thương
Em là trời biển tình thương
Hồn anh là cả đại dương ân tình .
Nắm tay sánh bước đăng trình
Dệt Hoàng hôn mộng thêu bình minh mơ
Ôm nhau ấm áp vần thơ
Gió mưa lạnh lẽo ngần ngơ bồn chồn
Trăng hiền vũ trụ suy tôn
Cơn sóng tình ái dập dồn bờ vui
Bể dâu chôn kín ngậm ngùi
Kề vai sát cánh đẩy lùi gian nan
Nỗi buồn viễn xứ sẻ san
Bâng khuâng cố quốc phát ban lộc tình
Đôi phương chung một bóng hình
Ngàn câu thơ bỗng chuyển mình vụt bay
Chẳng nồng nàn rượu mà say
Thời gian chắp cánh đôi tay ngọc ngà
Anh dát vàng ánh chiều tà
Em dìu gió múa ngân nga nhạc long
Cung đàn tình khuấy trời trong
Bốn mùa dâng hiến ước mong tuyệt vời
Bồng bềnh tình ái lên khơi
Đôi bàn tay ấm ngăn lời lệ sa
Mộng mơ môi héo nở hoa
Ngọt ngào xóa vết chua ngoa thói đời
Em ơi! Chia sẻ đầy vơi
Tương lai bừng sáng thảnh thơi tim hồng .
Bên nhau vai sắt chân đồng
Chân trời rộng mở mênh mông ngọt bùi.
Vũ Kim Thanh (London)
NGHĨ LÚC RỜI HUẾ
Chia tay mình –
Huế tôi ơi
Ta đi người ở khơi khơi nỗi niềm...
Hương sen đọng mặt hồ đêm
Áo xiêm thơm lối
Tóc thềm bước ai…
Người ở lại với đền đài
Ngự Bình
Lầu các hình hài Sông Hương...
Rằng thương
Dứt áo còn thương
Cấm cung trộm nhớ chiều vương gót hồng…
Rầu rầu lá
Bóng ngô đồng
Ruột gan ta bỗng thành sông đợi chèo...
Khúc Nam Ai nuột
Trong veo
Nhịp đưa “mái đẩy” mãi neo kiếp người…
Mấy ngày
Ngỡ cả một đời
Huế cho ta ngả nghiêng trời cùng say...
Ừ, dan díu với đọa đày
Ừ thì mệnh Chúa
Chia tay tạ từ…
Đời người ba bảy đường tu
Sống,
Tu không nổi bây chừ biết sao?
Đâu nào – sắc lẹm lưỡi dao
Cứa ta
Mắt liễu lao xao Huế chiều…
Trần Đức Lộc
NGẪM
Ngược dòng nước mắt vào tim
Chảy khô cạn bởi nổi chìm đầy vơi
Để tình lúc cuối chiều rơi
Để khơi dòng đục, để đời ngát hương
Dẫu đành rằng biết vô thường
Mà sao cay đắng , mà thương cho người
Ngoái nhìn gạn lắng dòng trôi
Khóc cười ấy bởi than ôi chữ tình...
Phạm Thúy Vinh

CHIỀU ĐỒNG LỘC
Nghe từng mạch đất chuyển lay
Đường xưa, mỗi bước chân này nhói đau
Mãi còn chiến tích hằn sâu
Lật bao lớp đất đỏ ngầu máu tươi
Nằm kia, các chị ngậm cười
Còn bao đồng đội về nơi non ngàn?
Rừng cây thả gió như than
Ngỡ như tiếng mẹ ru làn tóc xanh
Nén nhang cầu nguyện an lành
Tượng đài Đồng Lộc chất thành khí thiêng
Tuổi hai mươi tụ cửa thiền
Người người kính cẩn...mọi miền viếng thăm.
Hố bom loang lổ tím bầm
Khoét vào ruột đất ngàn năm ròng ròng.
Trịnh Toại
TĂNG
Tăng lương phải có lộ trình
Còn tăng giá bất thình lình tăng ngay
Vàng, đô tăng tính từng ngày
Nỗi lo cơm áo vơi đầy tăng theo
Gió mưa tăng sớm, trưa, chiều
Dân lành tăng cái gieo neo, muộn phiền
Trẻ con tăng tiết học thêm
Già tăng suy nghĩ ngày đêm hao mòn
Lòng buồn tăng cái héo hon
Thời gian tăng cái mất, còn trong nhau
Trần Tích Thiện
ÁNH SAO
(Viết nhân ngày Thương binh liệt sĩ 27/7)
Ngày đi anh hứa trở về
Sương đêm phủ kín bốn bề gió reo
Hành trang anh vẫn mang theo
Tình em gói gọn ,trăng treo vai mềm
Băng rừng vượt suối trong đêm
Bước chân không mỏi , có em bên mình
Chiến tranh đã hết , yên bình
Chiều quê em đợi... chờ anh cuối tàu...
Nửa mành trăng khuyết chênh chao
Muôn ngàn sao sáng , sao nào của anh ?
Sông sâu , nước chảy trong xanh
Câu thề vọng mãi...tròng trành bến xưa.
Hải Vân
VIẾNG MỘ THẦY GIÁO CHU VĂN AN
Con lên mộ thắp hương Thầy
Chiều hè nắng đổ rừng cây thông già
Dốc cao từng bậc non xa
Khói hương trầm mặc, chuông hòa thinh không
Hồn thiêng sống với núi sông
Sáu trăm năm vẫn lưu cùng thời gian
Nổi danh thầy Chu văn An
Một cây bút dám cả gan chống trời
Xưa nay ngẫm lại sự đời
Như Thầy có được mấy người thẳng ngay
Làm quan vẫn nghĩ dân cày
Đói cơm, thất học, đắng cay đủ đường
Triều đình trên dưới nhiễu nhương
Có ai liều dám can trường Thầy ơi
"Thất trảm tấu" động đến trời
Nhưng không diệt được những loài sói lang
Thầy đành rũ bỏ quan sang
Lại về với cảnh rừng hoang bóng chiều
Hành trang con chữ mang theo
Vui cùng với lũ trò nghèo ở quê
Núi Hoành mây phủ sương che
Non cao như vẫn vẳng nghe tiếng thầy
Trong làn khói tỏa hương bay
Tưởng như con chữ bay đầy không gian.
Vũ Nhang
THƠ EM...
Thơ là người, người là thơ
Thơ em hóm hỉnh câu lơ lửng tình
Em điều con chữ thông minh
Khéo làm ảo thuật riêng mình hiểu thôi...
Anh đi tìm bóng thơ trôi
Theo dòng đa cảm giữa chơi vơi rầu
Gặp thơ em trong suối ngầu
Hai bên vách núi hai đầu không tên...
Câu thơ ẩn dụ nổi nênh
Khiến anh lựa bước chênh vênh...vớt từ
Cầm thơ em, cầm mùa thu
Bàn tay thấm ướt lời ru ngọt ngào...
Thơ em hồn vía khát khao
Mong duyên dong chữ đi vào tim thơ
Để nghe cảm xúc ngẩn ngơ
Ca lên giai điệu hẹn hò nay - xưa...
Thơ yêu em viết như đùa
Nửa y như thật nửa vừa cài duyên...
Thơ em mà tẩm ướp men
Ngon hơn hương vị chả nem...Hải Phòng !
Đặng Lập
ĐÓN HẠ CÁT BÀ
Dang tay ta đón Hạ về
Bổng trầm khúc nhạc tiếng ve xao lòng ...
Đàn cò gọi Tép triền sông
Lụa mềm uốn đảo lượn vòng chênh chao
Ngát thơm hoa Dẻ ngạt ngào ...
Đường Hoa tít tắp nơi nào đẹp hơn !
Mây bay thiếu nữ tóc vờn ...
Nụ hồng đón khách man mơn cõi lòng
Tiếng đàn ai thả vào trong
Vấn vương du khách quên mong ngày về
Gặp anh em vịn lời thề
Cát Bà đón Hạ chốn Quê ta cùng !
Lê Nhân Ngọc Hữu
BTV giới thiệu: Nhà thơ Trịnh Toại