CHUYỆN TÌNH VẮT ÁO CÀNH SEN
" Nhiều khi mộc mạc chân quê
Díu dan dễ dắt nhau về gối tay."
( Nguyễn Huy Khôi )
.jpg)
Thuở nào, vắt áo cành sen *
Áo quên, "em giữ làm tin"...hẹn thề !
Hương sen thơm suốt lối về
Thơm vào mộng giấc si mê...rối bời ?
Thấy em bẽn lẽn kín lời
Mỗi lần anh hẹn sang chơi,...chỉ cười
Mẹ mừng, nhám khéo, tả tơi
Mùa đang thuận vụ cau tươi đẫy buồng
Thầy ra,nhắc chuyện sắm giường...
Lòng yêu trộn rộn, vấn vương...ước ngầm !
Gặp nhau môi chạm hương thầm
Thương tà áo mỏng tay cầm vân vê...
Hai nhà cách một mái đê
Đò sang rộn dịp bến quê cạnh nhà
Sợ con ngả ý mơ xa...
Mẹ em thường ngại khách qua..."dẻo mồm" ?
Gớm lời thiên hạ già non
Để lâu,...nhạt phấn phai son khó lường ?
Chọn ngày sính lễ hợp hôn
Duyên se que buộc vuông tròn ấm yên.**
Gió đầm đưa thoảng hương sen
Đầu đình đỏng đảnh trăng ghen..."vỡ giời" ?!
NGUYỄN HUY KHÔI
* Ca dao: Hôm qua tát nước đầu đình // Bỏ quên chiếc áo trên cành hoa sen //
Nhặt được thì cho anh xin // Hay là em để làm tin trong nhà ?...
** Tục ngữ : Cái duyên trời se, cái que trời buộc.