NỤ CƯỜI NỞ TRƯỚC BÌNH MINH

" Tiếng cười là mặt trời đuổi mùa đông khỏi gương mặt con người"
( VietorHugo )
Ra ngoài vòng xoáy kim tiền
Duyên thơ trao - nhận phân miêng lẽ đời
Kết buồng,bình thản mo rơi
Òa hương cau vỡ thơm nơi ngõ nhà
Mầm thơ bật dậy muôn hoa
Mỗi loài một vẻ rộ đa sắc mầu
Tươi bông thắm nụ bên nhau
Sắc hương hòa quyện mỡ mầu rừng xuân
Càn khôn xê dịch xoay vần
Chả ai níu gió , cầm chân trăng trời
Gặp nhau xanh lại nụ cười
Vơi đi nỗi khổ kiếp người...gió sương !
Dè thân "xiêm áo"...vô thường
Hình hài ngay ngắn trước gương, soi mình
Đã là trân quý nghĩa tình
Dám đâu "khoát luận" cong vênh miệng đời
Trầm ngâm ngẫm chuyện lở - bồi
Phù sa lặng lẽ hát lời của sông
Muôn dòng đều đổ về Đông
Hòa thành biển lớn mênh mông nước trời !
Nghĩa nhân nới rộng vòng đời
Tim người đến với tim người - thiện chân
Rách lành,...trọng nghĩa tương thân
Đẩy xa thì mất, níu gần được thêm ?!
Niềm thơ vời vợi trăng đêm
Nắng ngày vẫn tỏ bên thềm thi ca
Gom hương câu chữ làm quà
Cho ai vui đến,buồn qua - nặng tình !
Nụ cười nở trước bình minh
Thế gian ấm áp , nhân tình đẹp thơm !
NGUYỄN HUY KHÔI