VU LAN NHỚ MẸ

Giữa kỳ xóa tội vong nhân
Con mơ gặp mẹ đôi lần về thăm
Chỗ giường xưa cũ mẹ nằm
Cái mo cau cũ, cái khăn trùm đầu
Mẹ cười: “ Tất cả giờ đâu
Bố đi hồi ấy, mùa sau có về.?
Xóm mình vẫn nếp nhà quê
Nương dâu ngoài bãi, con đê cuối làng…”
Chiếc đò chở mẹ sang ngang
Mẹ về quê ngoại cúng rằm tháng giêng
Tứ tuần, mẹ vẫn còn duyên
Vành môi cắn chỉ, lúm tiền thoảng qua
Áo quần mẹ sắm gọi là
Chẳng cần mớ bảy mớ ba khác người
Chỉ riêng đôi mắt vẫn cười
Cả khi con nhỡ, con chơi quá đà
Nhớ thời bao cấp chưa xa
Bố đi công tác vắng nhà thường xuyên
Nhà không sẵn gạo sẵn tiền
Chợ thì lúc xuống lúc lên phập phù
Ăn thì khổ quá thầy tu
Không chay không mặn ậm ừ cháo rau
Bữa nào mẹ cũng ngồi sau
Nhẹ nhàng mẹ bảo : “ Thôi nào, các con
Người còn thì của cũng còn
Mai sau khôn lớn các con hiểu đời.”
Mẹ nhìn cả lũ chúng tôi
Cúi đầu xì xụp đứng ngồi quanh mâm
Ngày xưa cái chỗ mẹ nằm
Mùa đông lạnh giá thiếu chăn thiếu mền
Nhà không có gạch lát nền
Vách ngăn mẹ buộc bằng phên Nứa Trầu (*)
Rạ mùa mẹ trữ từ lâu
Mấy hôm sau mẹ bắt đầu đánh tranh
Tôi ra học chốn thị thành
Ở nhà thương mẹ đánh tranh rải giường
Mẹ như một góc Quê hương
Mẹ như tia nắng nẻo đường trời xa
Đêm mơ mẹ trở lại nhà
Con lau nước mắt khóc òa trong đêm
Lê Hải Châu
Chú thích: (*) Loại nứa nhỏ thường đập giập làm phên có sẵn ở Thanh Hóa.