Chủ nhật, 19/05/2024,

CON THUYỀN ĐỊNH MỆNH (30/11/2013)

Truyện ngắn Đỗ Thu Yên

  

Người đàn ông mới vừa tỉnh dậy, khi những con sóng xô vào tấm thân của anh, anh mới biết mình đang nằm trên bờ sông, dưới ánh trăng thu anh nhìn lờ mờ bóng người phụ nữ, chị đang gánh nước; một tay vắt lên đòn gánh phía trước, một tay giữ chặt lấy giây thùng đằng sau, thân hình mềm mại của chị càng gầy hơn trong bộ quần áo ướt sũng, dưới ánh trăng

Người đàn ông ý thức được mình cần được giúp đỡ. Anh cố ho lên một tiếng nhưng chỉ là những tiếng ú ớ !

 

Chị quẳng gánh nước đánh phịch rồi chạy lại, chị  dìu anh về nhà mình cấp cứu. Ngôi nhà bên sông vắng lặng, chị gọi to nhờ mẹ giúp một tay, bà cụ vội vàng nhóm lửa còn chị rửa những

vết thương cho anh, đôi bàn tay thoan thoắt băng vết thuơng nặng nhất ở bắp tay…

 

 

Sau khi đưa cho người đàn ông bộ đồ của con trai mình, bà cụ lo lắng:

- Rõ khổ thế ! Chú đi đâu mà đến nông nỗi này ?

- Dạ con bị người ta đánh bất ngờ quá !

Anh nói giọng còn thều thào, rất mệt …

- Con thay quần áo đi rồi nấu cho chú ấy bát cháo nóng.

Bà cụ giục con dâu, rồi quay lại nói với người đàn ông:

- Chú cứ nghỉ ngơi cho lại sức rồi tính sau …

Người đàn ông nằm yên, bây giờ mới thấy đau ê ẩm, anh lơ mơ trong ngôi nhà lạ nhưng có cảm giác thấy thật ấm cúng

Anh vừa trải qua những ngày ghê gớm, sau vụ ly hôn đầy tính toán của người vợ, anh gần như trắng tay nhưng vẫn không sao giữ nỗi đứa con trai của mình, người vợ đã có ý định đi ra nước ngoài với người đàn ông khác và mang theo đứa con của anh, biết anh đang tìm mọi cách để giữ con lại , nên buổi tối khi anh đang chạy dọc bờ sông thì bị mấy người đàn ông chặn lại và đánh anh túi bụi. Bọn chúng đưa anh xuống một chiếc thuyền  và đẩy anh xuống bờ sông này,  bọn chúng chỉ cốt để anh bị thương.

Bà cụ bưng cho anh bát cháo cá còn nóng hổi, mùi hành,thìa là và hạt tiêu thơm lừng  càng kích thích cơn đói của anh, anh đưa cả hai tay đỡ lấy bát cháo, vết thương làm anh gượng gạo, ngoài sân có người hàng xóm hỏi
- Nhà có khách hay sao đấy bà lão
- Vâng ! Có đứa cháu ở quê mới lên chơi, mời bà vào xơi nước ạ
- Tôi định rủ bà đi chùa, thôi xin phép tôi đi trước

Trung đặt bát cháo, nói với bà giọng chân thành

- Con phiền bà quá ạ

- Có gì đâu ! Ai chẳng có lúc hoạn nạn

Bà vừa nhai trầu vừa kể anh nghe bà goá chồng từ sớm, nuôi cậu con trai duy nhất! Nhưng khi vừa cưới vợ được một tháng thì lên đường nhập ngũ, chưa kịp về thăm con thì đã có giấy báo tử, bà thương con dâu và không muốn con dâu ở vậy như mình!

Xoan người con hiền thảo, chị có cái tên giản dị như vẻ đẹp của chị ,vẻ đẹp hiền dịu và đôi mắt to đẹp một cách ngây thơ. Chị dạy mẫu giáo, tối về anh thường thấy chị ngồi miệt mài kết những con giống xinh xắn và những đóa hoa bằng giấy rất tỷ mỷ, cậu con trai rất kháu kỉnh ngồi bên cạnh, vừa học, vừa hỏi mẹ những điều chưa biết rõ. Cậu rất quý “người cháu” của bà, nó hiểu về chú Trung như vậy khi nghe bà trả lời những người hàng xóm. Có lẽ sống với bà và mẹ, trong gia đình không có người đàn ông nên nó thích thú các trò chơi mà anh dạy cho nó khi anh đỡ di lại dễ dàng,nó rủ anh ra bờ đê thả diều, những chiếc diều anh làm cho nó thật độc đáo, làm cậu bé rất thích thú chạy tung tăng trên bờ đê, anh chạnh nhớ đến con trai mình, bao giờ nó lớn và hạnh phúc chơi đùa với anh như thế này ?Anh bắt đầu thấy lưu luyến những người trong ngôi nhà đã trở nên gắn bó với anh, bến sông kỷ niệm này đã đi vào cuộc đời anh, anh nhớ rất rõ khi mình nằm trên cát, hình ảnh đầu tiên anh nhìn thấy là hình ảnh của Xoan đang gánh nước, dưới ánh trắng mùa thu se lành, bóng nàng in trong màn trăng thật huyền ảo, hình ảnh thiên nhiên và con người tuyệt vời đó đã thức tỉnh anh sau cơn đau đớn đến tê dại, anh được sống trong ngôi nhà thật bình dị, đơn sơ mà ấm áp biết bao, mỗi sáng nàng thức dậy lo bữa sáng và đánh thức cậu con trai dậy, hai mẹ con cười nói với nhau ríu rít

Anh bỗng thấy thương cậu con trai bé bỏng của mình, nó có một người mẹ khác hẳn, sau những ngày cưới không lâu, anh đã nhận ra đắng sau sự khéo léo lộ ra bản chất thiếu trung thực, nhưng anh nghĩ đã là vợ chồng sẽ cảm hoá dần dần, anh ra nước ngoài làm việc cho một công ty, ở nhà vợ anh đã yêu một người đàn ông khác, tiền anh gửi về và căn nhà là sự tính toán cho cuộc sống trong tương lai với người đàn ông và mang theo cả đứa con trai của anh, anh mất trắng, nhưng không hiểu sao vẫn không giữ được con trai theo như thoả thuận, anh không tin tưởng con anh sẽ sống yên ổn với nguời đàn ông đó nơi đất khách quê người vì vậy anh quyết đi tìm và dành bằng được con trai mình!  Rằm Trung Thu sắp đến, ánh trăng sáng tỏa xuống vùng sông nước mênh mông, bên sân nhà Xoan ngồi vót những chiếc nan làm đèn ông sao cho cậu con trai.

- Chú Trung ơi! Làm cho bạn cháu một chiếc nữa nhé!
 
 Cậu bé bây giờ đã quen gọi người khách lạ là chú Trung rất thân mật.
 
 -  Hỏi mẹ chưa ?
 
 Chú bé không hỏi mẹ cười khì khì, ôm lấy cổ mẹ
 
 -  Được rồi con học  bài đi đã !
 
- Tôi sắp đi rồi Xoan ạ!
 
- Vâng anh đã được tin gì của cháu chưa?
 
- Chưa nhưng có bạn bè ở bên ấy giúp đỡ sang rồi tính sau
 
- Xoan này! Mẹ đã cho phép Xoan đi bước nữa… theo tôi thì Xoan hãy nghe theo cụ!

 

Bà cụ lắng nghe những lời tâm sự của cô con dâu với Trung, từ hòi con trai cụ có giấy báo tử, Xoan chưa chịu để ý đến người đàn ông nào, bà cũng mến Trung nhất là những lúc đứa cháu nội của bà quanh quẩn bên Trung bà thấy ấm lòng lắm! Bà nằm nghe tiếng sóng vỗ ngoài bến sông, những tiếng sóng nhiều lúc như ùa vào nỗi cô đơn của bà biết bao năm nay, bà không muốn Xoan cũng như vậy !
Ngoài sân ánh trăng toả sáng, hai người ngồi đối diện với nhau, họ không dám nhìn vào mặt nhau, họ biết trước cuộc chia tay sẽ đến, anh không biết những gì đang đợi anh ở phía trước, anh không dám hẹn chị, mặc dù trái tim anh đã thuộc về nơi này, nó đã gắn bó với anh gần gũi thân quen như anh đang ở chính ngôi nhà của mình vậy! Anh cũng lắng nghe tiếng sóng vỗ ngoài sông, những tiếng sóng như thúc dục anh, như tiếng  gọi của cậu con trai rất bé bỏng của mình!
  Xoan không trả lời, lẳng lặng cúi xuống,Trung biết  Xoan lại khóc! Anh đã nghe Xoan tâm sự nhiều về mối tình của mình với người chồng liệt sỹ. Xoan thương người mẹ chồng có cùng hoàn cảnh góa bụa như  mình.  Bà cũng thương Xoan như con gái và rất quan tâm đến những người muốn hỏi Xoan làm vợ, nhưng Xoan chưa ưng ai. Nàng vẫn không quên được hình ảnh người chồng, nhưng điều quan trọng nàng chưa gặp ai làm cho trái tim của mình lại rung động. Một lần nữa trái tim lại chị  rung động trước hoàn cảnh éo le của một người đàn ông, chị muốn được ở bên anh xoa dịu đi những vết thương không chỉ trên thể xác, bằng sự dịu dàng của mình, nhưng chị hiểu chỉ làm vướng chân anh. Chị im lặng lắng nghe tiếng sóng vỗ dạt dào trong đêm trăng, sẽ bao đêm trăng nữa chị lắng nghe tiếng sóng để dõi theo bước chân một người đàn ông nữa không thể ở lại với chị.

Đêm trăng thu vằng vặc, ngoài trời gió heo may se lạnh. Trung đứng dậy vươn vai, anh căng lồng ngưc hít mạnh làn không khí trong lành của vùng sông nước. Anh dự định ngày mai sẽ giúp Xoan đảo lại mái ngói và đóng lại cho cậu ấm của Xoan cái bàn học, anh đi ngủ nhưng trằn trọc mãi không ngủ được, ngoài sông những đợt sóng vỗ  rì rào .Như nhắc anh phải ra đi... xa ngôi nhà thật ấm cúng với những con người đã trở thành thân thương ..  Anh thấy thương Xoan, thương cậu con trai của nàng. Nó đã quen chơi đùa với anh rất thích thú. Anh biết Xoan cũng cảm nhận được nỗi đau của anh qua đôi mắt buồn mênh mông ấy…!

 

Anh cảm ơn con thuyền định mệnh, con thuyền đã đưa anh đến  bến sông này, nơi anh đã gặp Xoan, khi vừa tỉnh dậy và cũng là nơi anh gắn bó cuộc đời mình! Dù trước măt là một cuộc thử thách đầy gian truân...Nhưng anh sẽ trở lại .

Họ chia tay ngay bên bến sông mà họ đã gặp trong đêm trăng thu ấy, anh bước đi thật nhanh, chị nhìn theo bóng anh xa dần, tiếng sóng vẫn xô nhau dào dạt dưới ánh trăng thu lành lạnh. Bổng nhiên anh chạy lại phía chị, chị cũng đang chạy lại phía anh như có sức cuốn hút mãnh liệt, khiến hai người hoà vào một, tuân theo sức mạnh của đôi tim cùng hoà cãm…ánh trăng mơ màng, tiếng sóng dào dạt như hoà vào nhịp đập của hai con tim đang rộn ràng cùng chung nhịp đập

Người đàn ông vội vã chạy nhanh về phía con thuyền

Xoan đi trên bờ cát, nhìn theo đôi cánh tay vẩy chào tạm biệt, đôi cánh tay của Trung hết vẩy rồi nắm chặt hai bàn tay vào nhau .Xoan tự nhủ Vâng! Em sẽ chờ, mong  anh đi chân cứng đá mềm .
Một lần nữa chị chờ đợi, không phải là người ra trận như chồng chị trước đây! Nhưng cũng đầy gian nan ... chị có cảm giác cũng lo lắng phấp phỏng như trước đây chị chờ đợi một người nơi trận mạc. và ngày trở về cũng thật mong manh, có điều anh đi tìm con và trái tim người mẹ như chị hiểu và cảm thương...

Con thuyền dần trôi xa..Lướt nhanh trên dòng sông tràn ngập ánh trăng .

http://files.myopera.com/Hoang%20Ngoc%20Hung/blog/song%20trang.jpg

Đỗ Thu Yên

Chia sẻ:                  
Các bài khác: