EM
(Tặng người vợ quá cố…)
Dương Đoàn Trọng
Anh xa một chống một chèo
Mình em chìm nổi cảnh nghèo đẩy đưa
Giữa đồng một nắm cơm trưa
Bẻ ra ăn với miếng dưa nát long
Chăn nào ấm được đêm đông
Gầu nào múc nỗi nhớ chồng cho vơi
Nửa đêm ngửa mặt nhìn trời
Bức thư đọc mãi càng vời vợi đau…
Anh về ngõ trước vườn sau
Chỉ còn mưa đổ nát nhàu cánh hoa
Hình em treo ở tường nhà
Ngỡ trong đôi mắt như là có anh ...